Chu tất Tiến.
Đọc những lá thư các bạn gửi đến đài phát thanh BBC, bênh vực cờ đỏ, bỏ cờ vàng, tôi thấy thật tội nghiệp cho các bạn, tuy mang hình thức là những "con người" nhưng tư tưởng vẫn bị bao vây, tầm nhìn ra ngoài thế giới vẫn bị ngăn cản, các sinh hoạt trí não của các bạn vẫn chỉ giới hạn trong những bài học thuộc lòng mà các bạn bị nhồi nhét từ khi mới lọt lòng. Nếu so sánh với các con người Dân Chủ, Tự Do khác trên thế giới, thực tế, các bạn vẫn còn ở trong tình trạng chưa phát triển, cho dù các bạn đang ở những căn biệt thự nguy nga, có hồ tắm lộng lẫy, có điện thoại di động loại tối tân nhất, và những chiếc xe mà các bạn đang xử dụng hoặc có tài xế lái thì đẹp và sang hơn đa số xe của những con người Việt Tự Do khác ở hải ngoại. Nếu phải nói thực lòng mình, chúng tôi chỉ thấy các bạn là một dàn những Robot trong các phim khoa học giả tưởng, các Robot đầy năng lực, quyền uy, có sức phá thành trong chớp mắt, nhưng rất tiếc, bộ não dành cho sự thông minh và sáng tạo lại nhỏ xíu. Chủ nhân của các bạn đã gài sẵn cho các bạn những chương trình (programing) vừa đủ cho các bạn hoạt động và hưởng thụ, nhưng lại tước đi bộ "nhậy cảm" (sensor) về suy nghĩ tự do. Vì thế, khi các bạn mở lời, thì tất cả các câu nói đã được chương trình hóa từ trước cứ thế mà tuôn ra, người nào cũng giống người nào, câu nào cũng theo thứ tự trước sau, theo đúng mã số của cuốn băng mà chủ nhân các bạn đã ghi lại và nhét vào trong não của các bạn.
Nghĩ đến một sự thật đau lòng như thế, tôi không ngăn được cảm xúc mà phải viết ngay lá thư này đến các bạn, và chấp nhận một sự thật cũng không đơn giản, là những người "bạn chiến đấu" của tôi, có thể phê phán tôi là "cầu hòa", là "hòa hợp, hòa giải", thậm chí là "bỏ Chính Nghĩa, về với sự tối tăm". Không! Các bạn ơi! Tôi khẳng định là không "hòa hợp, hòa giải" theo kiểu các bạn vẫn thường nghĩ đâu. Vì hòa hợp dân tộc chỉ thực sự xẩy ra khi chủ nhân của các bạn, những kẻ gài chương trình vào não trạng gần hai triệu đảng viên và vài triệu người liên can, phải sám hối với dân tộc, phải bỏ những nhu liệu cài sẵn trong óc các bạn ra, để các bạn trở thành những con người thật, có yêu đương thật, có suy nghĩ và sáng kiến thật. Tôi chỉ muốn làm một công việc có tính chất không tưởng, thiếu thực tế, và phiêu lưu, nhưng thưa các bạn, người xưa có câu "Nếu không dám đi vì sợ gẫy chân, thì chẳng khác chi đã gẫy chân rồi vậy." Nếu không dám làm những công việc có ích lợi chỉ vì sợ thất bại, thì chính chúng ta đã làm kẻ thất bại rồi vậy! Cho nên, tôi nhất định viết những lời chân tình này, may ra, giúp được các bạn rũ bỏ được các chương trình gài sẵn kia, mà trở thành những con người yêu đất nước thật sự mà không yêu chủ nghĩa xã hội, cái chủ nghĩa ma quái, ác độc, đầy thú tính mà mất nhân tính, đã giết hại biết bao nhiêu triệu người trên thế giới, và còn đang tàn hại cả bao nhiêu thế hệ tiếp theo, nếu cái chủ nghĩa ấy không bị tiêu diệt đi trong những năm đầu thế kỷ 21 này.
Thưa các bạn,
Trở lại vấn đề cờ vàng hay cờ đỏ, vì không muốn để các bạn hiểu lầm là tôi tuyên truyền một chiều, đề nghị các bạn mở Internet, đánh mấy chữ "Vietnamese National Flag", sẽ thấy ở trang"Wikepedia" có mục "Historical Flags", và tìm lại lịch sử của những lá cờ Việt Nam, các bạn sẽ thấy lá cờ vàng đã được Hai Bà Trưng dùng trong cuộc chiến quân Tầu từ những năm 40, các bạn ạ! Trải qua bao nhiêu thời đại, sau khi vua Gia Long thống nhất sơn hà, một lần nữa, lá cờ vàng lại được chính thức công nhận là cờ của đất nước. Và lá cờ VÀNG CÓ BA SỌC ĐỎ, tượng trưng cho BA MIỀN BẮC, TRUNG, NAM đã được tuyên bố là cờ của dân Việt Nam chúng ta từ thời vua Khải Định (1890-1920). Sau đó, có vài sự thay đổi về các vạch đỏ, nhưng, một lần nữa, lá cờ VÀNG CÓ BA SỌC ĐỎ lại chính thức trở thành cờ quốc gia (mà các bạn gọi là Nhà Nước) dưới thời Bảo Đại (1948), một Hoàng Đế chính thống, được truyền ngôi từ các vị hoàng đế tiên nhiệm. Từ đó, lá cờ vàng luôn rực rỡ tung bay trên đất nước và trên các diễn đàn quốc tế, khắp năm châu, bốn biển cho đến Tháng Tư Đen 1975. Những tưởng lá cờ VÀNG CÓ BA SỌC ĐỎ đã tắt lịm phương nào, nhưng thực tế, hiện nay, bất cứ nơi nào có người Việt cư ngụ, lá cờ ấy vẫn lộng lẫy, oai hùng. Không được tung bay trên đất nước mình, thì bay trên toàn thế giới. Trên nước Mỹ, đã có hơn 11 tiểu bang và 113 thành phố công nhận cờ vàng là Lá Cờ Tự Do. Các bạn, nếu được phép của chủ nhân các bạn, sẽ thấy những hình ảnh vàng rực hiên ngang của lá cờ đó trong đại hội giới trẻ Công Giáo tại Sydney gần đây. Cờ vàng tràn ngập, phần phật trong gió như tiếng gọi lồng lộng của lịch sử hơn 4000 năm văn hiến, cờ vàng oai hùng nằm trên vai những người trẻ, cờ vàng hiên ngang trên túi xách, và cờ vàng dịu dàng trên chíếc áo dài dân tộc.
Các bạn ơi! Cho dù khác chính kiến, cho dù các bạn, đã có thời tìm cách vùi dập lá cờ ấy, tôi tin chắc là các bạn sẽ không kìm được những giọt nước mắt vui mừng, hãnh diện khi nhìn thấy những tấm hình ấy, những khúc phim ấy. Vì mầu vàng của dân tộc Việt Nam thân yêu của chúng ta đã mang hai chữ "Việt Nam" đi tận cùng chân trời góc biển. Việt Nam chúng ta ngạo nghễ quá! Việt Nam chúng ta anh hùng quá! Còn chúng tôi, chúng tôi khóc ngào nghẹn, khóc nức nở, khóc cùng với trái tim đập liên hồi, như những tiếng trống trận Mê Linh, tiếng quân hành Quang Trung, tiếng hò reo của quân lính Lê Lợi tại Chí Linh hay lính của Trần Hưng Đạo tại Bạch Đằng Giang. Ải Chi Lăng hay Rạch Gầm, Xoài Cát? Cầu Thăng Long hay Ngọc Hồi, Đống Đa, nơi thây giặc dồn đống, máu loang?
Bạn ơi! Bạn ơi! Nếu trong người bạn vẫn còn giòng máu Việt tộc, nhất định bạn sẽ thấy hãnh diện vì lá cờ vàng lịch sử vẫn ngời ngời trong sáng, bạn sẽ phải nắm tay chúng tôi mà cùng cất tiếng nói: "Việt Nam chúng ta oai hùng quá!"
Còn lá cờ đỏ? bạn ơi! Lá cờ đỏ, lá cờ đỏ oan nghiệt kia tượng trưng cho điều chi? Mỗi khi nhìn thấy mầu đỏ ấy, người ta thấy máu! Máu của trên ba chục triệu người Trung Hoa bị giết sau khi lá cờ ấy được treo lên! Máu của trên mười triệu người Nga và các lân bang bị chôn sống, bị đập bằng báng súng, bị bắn hàng loạt bằng liên thanh, bị treo cổ, bị hãm hiếp, bị xé đôi thân thể từ hai chân lên. Máu của gần hai triệu người Cam bốt bị cuốc đập vào đầu. Máu của dân Cuba, máu của Bắc Hàn, máu của người Lào, và máu của người Việt Nam chúng ta. Gần hai triệu người Nam Bắc đã bị chết trong cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn, sau khi lá cờ máu ấy được cắm lên cột. Máu của bộ đội chết trên đường "xẻ dọc Trường Sơn đi...cứu nước!" Máu của thanh niên nam nữ xung phong khi họ muốn "Ta vượt trên đỉnh núi cao Trường Sơn. Dép mòn mà đôi gót không mòn", máu của những thanh nữ bị đồng chí hãm hiếp, hay bỏ rơi trước bọm đạn. Máu của trên nửa triệu người bị đấu tố, bị chặt đầu, bêu cọc, như thời Trung Cổ. Máu của toàn bộ thanh niên trai tráng trong làng, phải bỏ mẹ già, người yêu đi "B" hay sang Cam Bốt làm nhiệm vụ vô sản quốc tế. Máu và máu! Những chương trình cài đặt trong óc não của con người đã làm cho đôi mắt nào cũng chỉ nhìn thấy những món nợ máu, đến nỗi một thi sĩ của ái tình như Xuân Diệu, đã biến thành một con Robot kêu gào đòi máu:
"Giết! Giết nữa! Bàn tay không phút nghỉ!
Cho ruộng đồng tươi tốt, lúa lên bông!"
Lấy máu để trồng lúa? Lấy máu để phủ ruộng đồng? Trời ơi! Trời! Có còn là Con Người nữa không? Hay chỉ là những con thú biết nói tiếng người? Những con thú đi dưới lá cờ đỏ đầy máu.
Thật thế, trong lời dẫn giải về lá cờ mầu đỏ, Karl Marx và Friedrich Engels muốn chọn mầu đỏ để tượng trưng cho máu của giai cấp công nhân. Từ ý nghĩa đó, Lê Nin rồi Staline đã bôi máu của tất cả những ai chống lại họ, trong đó, đa phần là máu công nhân, những người đã được chọn làm đại biểu cho cuộc cách mạng. Mao Trạch Đông cũng thế, cũng dùng máu làm một khí cụ đe dọa cho gần 1 tỷ người Trung Hoa. Dưới sự cai trị bằng máu của Mao Trạch Đông, một quái thú đội lốt người, cả một đất nước mênh mông đầy máu của nông dân, công nhân lẫn trí thức. Mầu đỏ rực của lá cờ lúc nào cũng phát ra tiếng rên rỉ, tiếng nấc, tiếng van xin, tiếng đạn bắn vào sọ hay vào tim. Mầu đỏ kinh hoàng, chết chóc, và ma quái.
Bạn ơi! Ngoài tính chất khủng khiếp ấy, lá cờ đỏ còn tượng trưng cho sự nô lệ ngoại bang, tượng trưng cho sự đi làm đầy tớ người.
Chỉ cần nhìn sơ qua tất cả các lá cờ của các quốc gia Cộng Sản, người ta cũng thấy ngay chúng cùng một họ, một nguồn gốc, phát xuất từ một nước Cộng Sản đàn anh là chủ nhân của tất cả các chủ nhân: tất cả đều có ngôi sao năm cánh mầu vàng, có nghĩa là những nước dùng cờ đỏ, sao vàng đều nằm trong một hệ thống Robot phát xuất từ một ông chủ Robot, chỉ khác số ngôi sao mà thôi. Ông Chủ là người ngoại quốc, cho nên đất nước nào xử dụng hình ảnh đó, đều là đệ tử trung thành, nói đúng hơn là một thứ nô lệ, một thứ Robot, không hơn không kém. Đó là điều nhục nhã cho cả một dân tộc khi không có tư cách như một quốc gia độc lập. Thực tế chứng minh, hiện nay, nhà cầm quyền Việt Nam cũng chỉ là một thứ Robot lớn, tuy là chủ nhân của vài chục triệu sinh mạng, nhưng vẫn phải thần phục Trung Cộng, kẻ xâm lăng từ ngàn năm trước, kẻ đã từng bị những danh tướng Việt Nam đánh đuổi, tháo chạy kinh hoàng. Cũng vì tinh thần nô lệ đó, mà những người lãnh đạo Việt Nam bây giờ đã phải khúm núm dâng tấm bản đồ quốc gia cho kẻ xâm lăng, mặc cho chúng vẽ lại ranh giới. Khi chúng chiếm Hoàng Sa, phải lập tức vỗ tay. Khi chúng chiếm Trường Sa, phải câm như hến, dầu có vài chục chiến sĩ phải hy sinh. Khi chúng đuổi bắn ngư dân, phải muối mặt van xin. Mới đây, khi chúng vẽ lại bản đồ bao gồm gần hết biển Đông, phải làm thinh như một kẻ vừa điếc, vừa đui, vừa câm, vừa què. Hèn nhát vô cùng!
Vậy, lá cờ đỏ máu ấy có nên duy trì không? Có nên dùng lá cờ mà chỉ mang tính chất một Đảng Kỳ, cờ của Đảng Cộng Sản anh em ấy để tượng trưng cho dân tộc không? Đã gọi là cờ của một quốc gia, phải do vị lãnh tụ chính thống của đất nước ấy công báo hoặc do dân chúng bỏ phiếu. Còn lá cờ đỏ sao vàng, ai thông báo? Bởi Hoàng Đế nào? Tổng Thống hay Quốc Trưởng nào? Bởi lá phiếu nào? Không có! Chỉ là một quyết định của Đảng, dựa trên mệnh lệnh của Đảng anh em ngoại quốc, mà không do dân bầu, nên lá cờ này không phải là cờ chính thức của mảnh đất chữ S mang tên Việt Nam. Vậy, có nên đứng nghiêm chào một tấm vải đỏ do Karl Marx và Engels dựng ra không? Nhất là cái lý thuyết của Marx đã bị thực tế chứng minh là sai lầm hoặc chủ trương lừa gạt nhân dân ngay từ căn bản. Marx nói trong bản Tuyên Ngôn Cộng Sản (The Communist Manifesto): "Trên hết, tất cả những gì mà bọn tư sản sản xuất ra chỉ là những người đào mộ chôn chúng. Bọn tư sản sẽ sụp đổ và chiến thắng của giới vô sản sẽ là điều công bằng không thể tránh được." (What the bourgeoisie therefore produces, above all, are its own grave-diggers. Its fall and the victory of the proletariat are equally inevitable). Sau khi thúc giục nhân dân vô sản đứng lên làm cách mạng dưới sự chỉ đạo của Đảng Cộng Sản và đạt thắng lợi trên nhiều quốc gia và tại Việt Nam như Marx đã kêu gọi, giới vô sản được cái gì? Thay vì trâu cầy, giờ thì người cầy. Hàng hàng, lũ lũ giới Cửu Vạn mọc ra khắp nước, từ biên giới Tầu Cộng đến mũi Cà mâu, dân vô sản ngồi chực chờ với quang gánh, cuốc, xẻng. Có khi cả làng đi làm Cửu Vạn. Phụ nữ với con mọn, thiếu nữ mới lớn, thiếu niên còn sún răng, ông già quá tuổi về hưu... từng đàn những con người VÔ SẢN ấy đổ mồ hôi, sôi nước mắt, phục vụ cho giới Tư Sản mới, giầu có hơn, ăn chơi kinh hoàng hơn giới Tư Sản cũ, đem tiền quốc gia ra đánh cá cuợc, buôn lậu hàng tỷ tỷ đồng. Giới Tư sản mới này, mang tên là Tư Bản Đỏ, vì chúng núp dưới mầu cờ đỏ, sống bất chấp liêm sỉ, hoang đàng, vô đạo, ăn chơi cùng cực, mua một chiếc xe cả triệu rưởi đô la, tương đương với lương tháng của hàng vạn dân VÔ SẢN CHUYÊN CHÍNH, những đối tượng bị lợi dụng trong suốt cuộc chiến tranh mấy chục năm. VÔ SẢN VẪN HOÀN TOÀN VÔ SẢN. Thay vì những Lý Trưởng, Trương Tuần của thời Pháp thuộc, thì nay có Huyện Ủy, Công An Xã thế chỗ. Thay vì Hương Cả, Hương Hào, thì nay có Chủ Tịch, Bí Thư. Đau hơn nữa, là với thế kỷ 21, khi mà cả thế giới đang vươn lên với Tự Do, Dân Chủ, thì đất nước chúng ta, dưới mầu cờ đỏ, vẫn mãi đứng hàng gần chót của nghèo đói và chênh lệch xã hội, vì có một lớp VÔ SẢN MỚI, khốn khổ gấp trăm lần giới người nghèo trước 1975 tại miền Nam. Còn miền Bắc, những con người VÔ SẢN suốt từ năm 1954 đến nay ra sao? Họ vẫn là VÔ SẢN CHUYÊN CHÍNH ba, bốn đời, trừ một số ăn theo lớp TƯ-BẢN-ĐỎ (Red Capitalist), một sản phẩm mới của cuộc Cách Mạng Chuyên Chính Vô Sản mà Karl Marx, hồi đó, vì thiếu tri thức, chưa nghĩ ra. Nếu ông sống lại bây giờ, chắc ông sẽ hối hận và sẽ thỉnh ý ông Thầy Hegel để viết lại cuốn Tư Bản Luận (Capital – Das Kapital) như sau:
"Dưới sự lãnh đạo của đảng Cộng Sản trong nước và sự hỗ trợ tối đa của các nước Cộng Sản anh em, những người vô sản thường thành công trong các cuộc cách mạng lật đổ chế độ tư sản. Lý do chính của sự thành công là việc bất chấp thủ đoạn của những người lãnh đạo Cộng Sản, đánh đánh- đàm đàm. Khi nào sắp thua, thì xin hòa đàm; khi nào thấy bên địch lơi lỏng, thì lại tấn công. Trong chiến tranh, lấy cứu cánh biện minh cho phương tiện, lấy việc tàn sát tập thể để ngăn ngừa mọi biến cố tương lai. Thà giết lầm trăm người còn hơn bỏ sót một gián điệp.
Như vậy, tỷ lệ thắng lợi rất cao. Sau khi thành công rồi, xã hội sẽ rối loạn. Một cấu trúc xã hội mới ra đời. Những người lãnh đạo đảng Cộng Sản sẽ quên hết mọi lời chiêu dụ dân vô sản khi còn chiến tranh mà trở thành một giai cấp ăn trên ngồi trốc, tha hồ bóc lột các đồng chí vô sản của mình, vì lúc đó, các đồng chí vô sản đang say mê với men chiến thắng, lao vào đồng ruộng, bỏ hết vũ khí lại chiến trường. Giai cấp lãnh đạo, dựa trên căn bản là "sợi chỉ đỏ xuyên suốt" để gom hết giang sơn vào một mối, thiết lập một hệ thống Công An trùng trùng điệp điệp khắp nơi, biến trường học và các cơ sở tôn giáo thành nhà tù, trại giam, để bảo vệ thành quả cách mạng. Với quyền hành tối thượng trong tay, các đảng viên tự tạo ra luật lệ có lợi cho mình, thâu tóm hết tài sản của nhân dân, và trở thành một giai cấp Tư Bản mới, độc ác hơn và chuyên quyền hơn giai cấp tư sản cũ. Luật lệ thường được áp dụng bởi những lệnh miệng và thay đổi bất thường. Do đó, những kẻ gian ác thì ngồi ngôi cao, kẻ hiền lương thì phải chịu thiệt thòi. Những ai dám đứng lên tố cáo tội ác đều bị tiêu diệt. Kết quả, tuyệt đại đa số nhân dân thì sẽ lại tiếp tuc cuộc đời vô sản chuyên chính, nói trắng ra, là kiếp ngựa trâu của mình cho đến mãn kiếp."
Phải vậy không, các bạn? Có thể các bạn, những người đang đọc những hàng chữ này, không thấy điều đó, vì cổng sắt cao kín mít, vì những bức tường kính đục xanh đỏ, vì khói thuốc lắc, vì những sa-lông, bàn ghế bóng loáng, vì cửa xe hơi lúc nào cũng đóng kín với máy lạnh. Các bạn đang thỏa thuê với thành quả cách mạng của mình. Nhưng nếu các bạn chịu khó đi bộ vài bước, quẹo chân vào ngõ hẽm gần đâu đây, các bạn sẽ thấy một thế giới mới, hoàn toàn xa lạ với bạn, vì thế giới đó chỉ toàn là hàng hàng lớp lớp Dân Oan bị Bí Thư, Huyện Ủy cướp nhà chiếm đất, trở thành lớp Vô Sản mới, tác phẩm đặc biệt của Đảng Cộng Sản; là trẻ em trần truồng, chạy nhẩy trên bô rác, nhặt miếng bánh mì bằng ngón tay đầy đất, bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến. Sẽ thấy những người mẹ già, móm mém, ngồi bán một nải chuối, buồng cau, những em bé gái chưa tới tuổi trăng tròn sẵn sàng bán trinh để đổi lấy bộ quần áo mới, những thanh niên chỉ có ống chích hay ly ruợu để quên đời, những cô công nhân làm vợ thuê buổi tối hay những nữ sinh chịu đổi trinh tiết lấy tiền học. Sẽ thấy cả một thế hệ vô sản bị bỏ rơi, nhường đất cho các tay tỷ phú, giới Tư Sản Mới, ăn chơi một tối bằng mười sinh mạng con người.
Như thế, cuộc chiến tranh Nam Bắc với bao nhiêu máu xương trở nên vô nghĩa.
Như thế, việc tàn sát đồng bào vào dịp Tết Mậu Thân trở nên bằng chứng không thể chối cãi cho sự tàn ác của chủ nhân của các bạn. Như thế, Lênin, Staline, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, và những kẻ kế tục đã rành rành là những kẻ Vô Nhân tính, gian hùng, thủ đoạn kinh khiếp, nếu không muốn nói là những kẻ uống máu không tanh, nhìn xác người tầng tầng lớp lớp mà không xúc động, chỉ vì muốn lợi dụng nhân dân để làm giầu có cho lớp lãnh tụ. Võ Nguyên Giáp đã tuyên bố trong cuộc chiến Điện Biên Phủ: "Dù cho có phải hy sinh vài trăm ngàn người, tôi vẫn quyết đánh đến cùng." Như thế, những hy sinh của bộ đội chỉ là bậc thang cho lãnh tụ thi hành những tham vọng quyền lực.
Như thế, với những cái chết bí ẩn của vài chục tướng lãnh, tham mưu trưởng, phó tư lệnh, chính ủy.. từ hơn 30 năm qua, chỉ là sự tranh dành, đấu đá nội bộ của những kẻ giết người không gớm tay. Như thế, từ Đại Tướng Cầm Quân trở thành "Đại Tướng cầm quần chị em" chỉ là một mặt nổi của sự bất công và bất lương của hệ thống Đảng.
Vậy, bạn còn muốn nhìn thấy lá cờ đỏ bay lượn trên giải đất anh hùng của chúng ta nữa hay không?
Để kết luận, tôi xin gửi đến bạn một ý kiến của một Sĩ Quan Quân Đội Nhân Dân Cộng Sản khi trả lời phỏng vấn của đài phát thanh quốc tế, vào cuối tháng 7 năm 2008:
"Số sĩ quan trẻ là rất bức xúc về tất cả vấn đề Trung Quốc, nào là hiệp định biên giới, rồi nào là Hoàng Sa, nào là Trường Sa. Toàn bộ hệ thống lãnh đạo của quân đội, đảng, nhà nước đều là hèn nhát cả, hèn nhát đến vô cùng luôn.
Hèn đến mức mà mình cảm tưởng mình không thể sống được nữa, nếu mình cứ tiếp tục như thế này. Chả biết mình chiến đấu vì ai. Người lính thì dù mặc bộ quần áo nào, mục tiêu đầu tiên là bảo vệ nhân dân và bảo vệ tổ quốc, và bảo vệ lãnh thổ, sau đó bảo vệ cái gì đó thì mình không biết, nhưng hai cái trước phải đặt lên hàng đầu...
Sau cái cuộc ngoại giao bóng bàn năm 1972 thì quân đội Trung Cộng tấn công Hoàng Sa mà khi đó Quân Đội Việt Nam Cộng Hoà còn đang trấn giữ, thì quân đội Trung Cộng đã chiếm Hoàng Sa của mình rồi. 54 người lính có thể nói là những người anh hùng của đất nước đã hy sinh ở đó chính là những người lính Việt Nam Cộng Hoà.
Và sau này đến năm 1974 thì những người lính của Quân Đội Nhân Dân Việt Nam cũng chết ở Trường Sa một lần nữa. Những bài học vô cùng đau đớn như thế mà mình không hiểu tại sao lãnh đạo không nhìn ra những việc đó. Lãnh đạo đảng - nhà nước, lãnh đạo cao cấp nhất của đất nước này tại sao không nhìn ra những việc như thế!
Theo tôi thì cái tôi mong mỏi nhất là Mỹ mở rộng cái chương trình đào tạo quân sự cho Việt Nam, theo cái chương trình mà Bộ Quốc Phòng Mỹ dành cho các nước, thì Mỹ sẽ đào tạo những thế hệ sĩ quan trẻ để từ đó họ có - vì thế hệ trẻ bao giờ họ cũng có tư tưởng khác với những thế hệ già cỗi như hiện nay và hèn nhát như hiện nay.
Thế hệ sĩ quan trẻ bao giờ họ cũng có tư tưởng cởi mở hơn và có thể nói họ sẽ là những người hàn gắn lại nỗi đau chiến tranh mà cả dân tộc phải chịu dựng, chứ không phải bên nào hoặc bên nào cả, cuộc chiến tranh qua đi quá lâu rồi đừng để nó đau đớn nữa."
Vậy đó, dù cho các bạn đã từng đánh đập chúng tôi tàn nhẫn trong nhà tù, dù bạn có là thủ phạm giết người đối lập, dù bạn đã từng mạ lị quốc kỳ Việt Nam, chúng tôi vẫn mong bạn có ngày tự móc bỏ cái chuơng trình bị cài đặt vào trong đầu các bạn đó, để trở thành những con người chân thật của đất nước này, và để chúng ta có ngày còn gặp nhau trên tư cách những con người Dân Chủ trên quê hương yêu quý của chúng ta.
Chào các bạn.
Chu tất Tiến.
Ngoại trưởng VN: 'TQ không nên lo lắng'
10 years ago
No comments:
Post a Comment