Tuesday, October 14, 2008

NHỮNG MỴ TỪ CỦA BỌN NGỤY QUYỀN

Như quý vị cũng đã biết những chuyện bê bối về những gian thương làm nước mắm và nước tương xãy ra ở trong nước, khiến cho chúng ta là người tiêu dùng thật bở ngỡ và búc súc. Trước khi những vụ này được phanh phui ra ánh sáng, người tiêu dùng luôn tin tưởng ở những sản phẩm chế biến nước mắm, nước tương bởi những mỹ từ trên những nhãn hiệu: Đảm Bảo An Toàn, Thơm Ngon, Bạn Của Các Bà Nội Trợ, Chất Lượng Cao, Số Một, v.v… Nhưng rồi, nước tương, nước mắm cũng chỉ được phê chế mất vệ sinh, pha trộn hóa chất, không được bảo đảm an toàn cho người tiêu dùng. Thế mà những sản phẩm này vẩn được bày bán khắp nơi, chiêu dụ người tiêu dùng bởi những mỹ từ hay và mẩu mã đẹp.

Đó chỉ là những chuyện nước tương, nước mắm thôi. Thật ra còn có một số mỹ từ mà chính bọn ngụy quyền “Đảng và Nhà Nước” VN đang dùng còn nguy hại hơn nhiều. Hiện nay, trên tất cả giấy tờ hành chánh, đơn từ đều có những mỹ từ: Độc Lập, Tự Do, Hạnh Phúc để quảng cáo cho một đảng phái hiện đang hành trị đất nước Việt Nam chúng ta. Đảng Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN) đã đưa ra những mỹ từ này hòng chiêu dụ được lòng tin yêu của những người tiêu dùng như bạn và tôi.

ĐỘC LẬP

Kể từ khi Hồ Chí Minh ra Ba Đình đọc bài “Tuyên Ngôn Độc Lập” mà ông ta đã vay mượn văn từ, ý nghĩa từ bản Tuyên Ngôn Độc Lập của Mỹ, đất nước đã không còn bị thực dân Pháp đô hộ nữa. Tuy nhiên, cái nhà nước “Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa” quả chưa thực sự “Độc Lập” khi chính quyền Hồ Chí Minh như những con rối nước bị điều khiển bởi nhóm đàn anh CS ở Moscow và Beijing.

Mọi hành xử chính trị của Hồ Chí Minh đều được chỉ đạo từ bọn đàn anh Cộng Sản Đệ Tam. Từ những ý thức hệ Vô Sản, đánh Tư Sản, Cải Cách Ruộng Đất đến hình tượng, khẩu hiệu, lá cờ quốc gia đều được đúc khuôn từ cái lò Moscow mà ra. Từ lúc Đảng CSVN ra đời, người dân Việt Nam đi đâu, lúc nào cũng nhìn, nghe thấy ảnh tượng ông Tây, người Nga. Học sinh Việt Nam đã phải bị bắt học tiếng Nga, văn hóa Nga. Người ta cứ liên tưởng như một nước Nga trong lòng đất mẹ VN. Trong mọi ý tưởng của nhóm Hồ Chí Minh lúc nào cũng hướng về đất thánh Moscow.

ĐCSVN vốn là nhóm nô lệ ý thức hệ. Lúc thì họ tôn thờ, vinh danh Lênin, Carl Max thì không thân thiện với Trung Quốc. Vào những năm 1979 đến 1984, Việt Nam và người “anh em” Trung Hoa đánh nhau chí tử, mãi đến 1999 mới chính thức giãi hòa. Cuộc chiến này đều bị chính quyền hai bên giấu nhẹm như mèo giấu kứt vây. Sau khi, Liên Xô tan rã, ĐCSVN không còn chỗ dựa, trong khi đó, chỉ có Trung Quốc vững mạnh nhất trong nhóm CS còn lại, thế là ĐCSVN đi chơi lại với Trung Quốc.

Đài Loan, Nam Hàn tuy được Mỹ bảo hộ, nhưng Hiến Pháp của họ không hề vinh danh, lệ thuộc chính quyền Mỹ. Trong khi hiến pháp Việt Nam thì ngược lại, ĐCSVN vẩn lệ thuộc vào nhóm quan thầy Nga-Xô. Điều 4 hiến pháp Việt Nam vẩn ghi rỏ rằng:

“Đảng cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghia Mác - Lê Nin và tu tuởng Hồ Chí Minh, là lực luợng lãnh đạo Nhà nuớc và xã hội. Mọi tổ chức của Đảng hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật.”

Ngày nay, dân mình bị Trung Quốc bắn giết. Thác Bản Dốc, Ải Nam Quan, Hoàng Sa, Trường Sa bị TQ lấn chiếm, thế mà ĐCSVN chỉ nhẹ nhàng lên tiếng phản đối cho qua loa có lệ. Quả thật, ĐCSVN không dám chống đối được TQ, vì mọi an ninh quốc phòng, kinh tế, chính trị đều do TQ bảo kê hết. Hơn nữa, con số 2 triệu đảng viên chỉ biết tham nhũng, kinh doanh thu đô la vào túi, ăn to béo mập thì sao đối lại với 2 triệu quân đội Trung Quốc hùng hồ, mạnh liệt được?!

TỰ DO

Tháng 4, 1975, miền Nam Việt Nam bị “giải phóng”. Lại một mỹ từ thật đẹp, “Giải Phóng”. Sau ngày “Giải Phóng”, mọi quyền tự do cơ bản con người dường như dần mất hết và trở nên khan hiếm. Trước đó, người dân miền Nam còn được quyền tự do biểu tình, mà trong đó có rất nhiều người “Phản Động” đã được ân huệ này để làm náo loạn hệ thống chính trị miền Nam. Thế mà ngày nay, đồng bào người Thượng Tây Nguyên tổ chức biểu tình ôn hòa đòi tự do tôn giáo và phản đối chính quyền cướp đất tổ tiên của họ thì lại bị bắt, kêu án một cách nặng nề. Hiện nay, có rất nhiều người Thượng vẩn phải lẩn trốn trong rừng hay đã và đang vượt biên sang Miên vì bị ĐCSVN đang truy lùng, giam bắt vì họ có liên can đến vụ biểu tình hồi năm 2001.


Quyền tự do báo chí rất mơ hồ! Trong nước có hơn 600 tờ báo cầm tay và điện tử, nhưng đều phải bị sự chỉ đạo của ĐCSVN. Chỉ đảng viên CS mới được làm, ra báo. Mọi tin tức có liên quan đến chính trị, kinh tế đều phải thông qua Bộ Văn Hóa Thông Tin. Nếu đăng mà không đẹp lòng BVHTT thì sẽ bị đình chỉ, phạt vạ, đuổi việc, thậm chí bị bỏ tù. Hiện nay có rất phóng viên bị tra vắn vì đã viết về những vụ tham nhũng lớn ở VN. Thật tội nghiệp cho giới làm báo VN phải đi lề bên phải trên con đường một chiều!

Quyền tự do thông tin thì bị cấm đoán, ràng buộc. ĐCSVN bắt chước Trung Quốc tìm mọi cách ngăn chặn mọi thông tin hiện đang phổ biến lan rộng trên internet bằng những kỷ thuật tân tiến. Bắt buộc người chủ internet phải theo dỏi, nằm vùng người xử dụng truy cập và phải báo ngay với công an, nếu không sẽ bị rút giấy phép kinh doanh. ĐCSVN ngụy biện nói rằng làm vậy để ngăn chặn các trang web đồi trụy, nguy hại đến người dân. Hư thực thế nào, mà người ta lại cứ dễ dàng truy cập được các trang đồi trụy, khỏa thân, dành cho người lớn; còn những trang cung cấp tin tức, sự thật về ĐCSVN thì gặp nhiều trở ngại, khó khăn khi truy cập.

Quyền tự do đi lại rất cơ bản. Tuy nhiên nó cũng bị hạn chế. Đi đâu, ở chổ nào cũng phải khai báo Tạm Trú, Tạm Vắng với chính quyền sở tại. Ngoài giầy chứng minh nhân dân ra, nơi nào cũng phải có hộ khẩu gia đình, để cho ĐCSVN dể dàng kiểm soát. Hầu hết những dân lao động tứ xứ vào các thành phố lớn như Hà Nội, Sài Gòn đều bị coi như bất hợp pháp, bởi vì họ không có hộ khẩu ở nơi họ tạm cư. Nếu không có hộ khẩu, thì con em họ khó mà được đi học đoàng hoàng. Việt Kiều về thăm quê hương cũng phải đăng ký xin phép. Gần đây thủ tướng VN ra nghị quyết miển Visa cho Kiều bào về thăm quê hương. Tuy nhiên cũng phải làm đơn xin phép toà đại sứ trước khi về nước, thủ tục còn rồm rà hơn.

Chuyện tín ngưỡng, tôn giáo như thấy rất dể dàng ở cái thiên đường XHCN này. Tuy nhiên, muốn được chính quyền nhìn nhận, các tôn giáo đều phi đăng ký, xin mới được hợp pháp. Một số tôn giáo đợi mãi 20 năm, 30 năm mới được ĐCSVN nhìn nhận. Hiện nay, có nhiều giáo phái Tin Lành, Giáo Hội Phật Giáo VN Thống Nhất và các tôn giáo khác vẩn còn phải thờ phượng một cách lén lút. Mà dù cho có được ĐCSVN nhìn nhận, nhưng chuyện kỳ thị, ỷ quyền thế đàn áp người khác đức tin vẩn là chuyện thường. Các tín đồ Phật giáo Hòa Hảo bị cấm đoán không được tưởng niệm ngày vị giáo chủ của họ lâm nạn. Những người sắc tộc theo đạo Tin Lành bị chính quyền kỳ thị cho là họ theo đạo của Mỹ, Tư Bản. Một số giáo phái thuộc đạo Mẫu thì bị chính quyền cho là mê tín do đoan, buôn thần bán thánh.


Những mỹ từ của điều 69 hiến pháp như chiêu dụ chúng ta nhận biết là VN cũng có những dân quyền, dân chủ. Thế nhưng ĐCSVN lại bắt bớ, đàn áp, kêu án giam cầm những người Đấu Tranh cho Tự Do và Dân Chủ. ĐCSVN không chấp nhận một đảng phái nào khác ngoài đảng CS. Hiện nay, có nhiều đảng phái ra đời, những chỉ dám hoạt động lén lút mà thôi. Hể ai dám lên tiếng đối lập với ĐCSVN, hoặc nói sự thậy thì bị gép vào thành phần “Phản Động”. ĐCSVN kêu án, giam cầm rất nhiều tù nhân có liên quan đến chính trị, thế mà ĐCSVN chối oanh oanh là VN không có giam giử tù nhân chính trị.


HẠNH PHÚC

ĐCSVN lúc nào cũng vổ ngực khoe khoang rằng kinh tế VN phát triển và giàu có. Nhưng thực tế VN vẩn chưa là con rồng, con hổ ở vùng Châu Á. Hàng năm, ĐCSVN vẩn đưa hàng ngàn người dân đi Xuất Khẩu Lao Động. VN đã và đang nhận viện trợ từ Ngân Hàng Thế hàng tỉ đô la cho những việc Xóa Đói Giãm Nghèo. Không biết trong hàng tỉ đô la đó, dân nghèo nhận được nhiêu, hay bao nhiêu căn nhà Tình Nghĩa được xây lên cho họ. Chúng ta chỉ thấy khắp nơi, các cơ quan nhà nước, ỷ ban nhân dân, công sở chính quyền, nhà ở của các cán bộ thì được xây khang trang, đồ sộ, mới lạ và rất đẹp mắt.

Hàng năm, người dân phải đóng biết bao nhiêu là thuế: thuế bất động sản, thuế thương mại, thuế thu nhập, thuế xe, thuế vận tải giao thông, thuế mua bán, v.v.. Vậy mà người dân cũng phải đóng học phí 2 lần trong một năm để cho con em của họ được đi học. Người nghèo, già neo đơn khi bị bệnh thì chỉ có mong ở phép lạ hay ở các nhà hảo tâm vì không có tiền đi bệnh viện. Nghề giáo viên là cao quý nhất trong các nghề. Tuy nhiên, các giáo viên lại được nhận lương bổng thấp nhất so với những người khác làm cho chính phủ. Những cán bộ các cấp cuối năm còn được tiền thưởng, quà thưởng, còn các giáo viên thì thật đáng thương không được xu nào. Phải chăng ĐCSVN lại không nhớ là nhờ các giáo viên giảng dạy, ru ngủ, đầu đọc chủ nghỉa CS cho tuổi trẻ VN, mà ĐCSVN mới được tồn tại đến ngày nay?!

Đường xá giao thông thật nguy hiễm vì xây tạo thiếu chất lượng, cầu cống mới xây thì bị nghiêng, trệ xuống. Không biết chính quyền nhận tiền từ thuế giao thông vận tải ở mổi chiếc gắn máy, vận tải bao nhiêu, mà không trả đủ lương cho cảnh sát giao thông, họ phải “đứng đường” kiếm tiền đút lót từ những người vi phạm luật giao thông. Hàng ngày, khắp mọi nơi đều xãy ra những vụ tai nạn giao thông thảm khốc và chết người như cơm bửa.

Đừng để những tòa nhà cao ốc, cao sang, những chiếc xe gắn máy đẹp bắt mắt, những chiếc phone cầm tay đời mới làm lóa mắt bạn. Vì xen lẩn những cao sang hoa lệ đó, vẫn có rất nhiều người phải buôn thúng bán bưng, bán sức lao động, bán thân xác, bán lý trí để kiếm kế sinh nhai ở cái xã hội đổi mới VN bây giờ. Nhiều em bé vì cha mẹ nghèo không tiền nuôi các em ăn học, các em phải đi đánh bóng giày, bán báo, bán kẹo, bán vé số, ăn xin để có vài ngàn đồng mà tạm nuôi các em, hay nuôi gia đình các em, hay đưa cho những thành phần bất nhân bảo kê, coi giử các em. Nhiều thanh niên nam nữ bỏ quê nhà vào thành phố lớn kiếm sống từ những nghề bình thường cho đến những nghề thật đáng thương như: mát-xa dạo, bán thân xác của mình. Chuyện bán thân xác không còn độc quyền ở phái nữ ở thiên đường XHCNVN nữa. Mà các bạn nam giới cũng làm. Nhiều bạn nam đã phải cặp, ăn ở với những phụ nữ bằng tuổi mẹ mình giàu có, hoặc phải ăn nằm với những người đàn ông có tiền để nuôi thân, nuôi gia đình.


Truớc và sau 1975, ĐCSVN luôn tuyên truyền, chê bai chế độ củ bê tha, rằng con gái VN ham “Tư Bản” lấy Mỹ, lấy ngoại quốc. Nếu chúng ta nhìn lại cái thiên đường XHCNVN ngày nay thì còn tệ hại hơn trước giai đoạn 1975 nhiều. Con gái VN hiện bị bán ra nước ngoài, bị đưa vào các động mãi dâm, bị trưng bày trong lồng kín như những món vật cho người ngoại quốc mua vui. Các cô phải khỏa thân đứng xếp hàng để cho mấy ông “Tư Bản” ngắm, sò mó, lựa chọn. Nhiều cô vì gia đình nghèo phải chịu lấy mấy anh Nam Han, Tàu tàn tật, lớn tuổi bằng cha, chú các cô để hy vọng có một cuộc sống mới. Nhiều em bé tuổi chưa quá lớp 1 bị gạt, bán qua Miên để phục vụ tình dục cho người ngoại quốc. Đó là những vụ được đưa ra ánh sáng. Hiện nay, còn rất nhiều em bé, cô gái VN đáng thương đang là những món vật mua vui ở Miên, Thái Lan, Trung Quốc hay ở chính trên đất nước Việt Nam của họ.


Người dân bị chính quyền địa phương ỷ thế cậy quyền cướp đoạt đất đai, tài sản của họ làm cho họ phải vô gia cư, tài sản mất hết, lâm vào cảnh túng thiếu. Người ta đi khiếu kiện từ Bắc vào Nam, từ Nam ra Bắc, từ đời cha đến đời con, thế mà Công Lý vẩn trốn chạy, tránh né họ. Như những vụ biểu tình của những người dân oan xãy ra ở Sài Gòn, Bạc Liêu, Hà Nội vừa rồi. Họ kêu gào, than khóc, dầm mưa giải nắng, thế mà chính quyền vân mặc kệ họ. Cửa Tiếp Dân vân đóng kín. Công an bao vay họ, không cho người khác cứu trợ lương thực. Không một tờ báo, tin TV nào đặt nặng vấn đề này đến với công chúng. Không những thế, ĐCSVN vô tâm đánh đuổi những người biểu tình khiếu kiện, bắt giam họ.

Hàng năm biết bao nhiêu là cuộc đình công xảy ra trong giới lao động, giai cấp công nhân. Họ bị chủ là “Tư Bản” Nam Hàn, Trung Quốc đánh đập, bạt đãi, trả lương rẻ mạt, thậm chí bắt làm nhiều giờ mà vẩn không trả lương. Trong khi ấy, cái bọn bù nhìn “Công Đoàn” quốc doanh của ĐCSVN thì chẳng làm gì được. Thật trớ truê hơn là bọn lảnh đạo đất nước chính là nhóm người đại diện cho tầng lớp giai cấp công nhân mà chẳng đá động gì được đối với bọn đầu tư ngoại quốc. Ngày qua ngày người lao động vẩn cứ bị bóc lột sức lao động ngay cả trên cái thiên đường XHCN của mình.

CỘNG HÒA XẢ HỘI CHỦ NGHỈA VIỆT NAM
ĐỘC LẬP - TỰ DO - HẠNH PHÚC


Âu chỉ là những mỵ từ quảng cáo cho một ngụy quyền chuyên ngụy tạo, tuyên truyền đánh lừa nhân dân Việt Nam. Nếu chúng ta đem bọn Ngụy Quyền này so sánh với đám gian thương làm nước mắm, nước tương thì đám gian thương nhẹ tội hơn nhiều. Không biết bao giờ đất nước Việt Nam mới thật sự có Độc Lập - Tự Do và Hạnh Phúc vậy bạn?

Vũ Quốc Tấn.

No comments: