Sunday, October 19, 2008

Song Hà: Ai không còn uy tín?

Ai không còn uy tín?
Song Hà

Trước bất bình của người dân, trước sự xuống cấp thảm hại về tư cách của nhà nước, đặc biệt là UBND TPHN mà đứng đầu là Nguyễn Thế Thảo qua vụ làm hai vườn hoa trên đất của Công giáo bằng cách làm lén lút và bất minh. Trong khi lòng tin của nhân dân, những người đã có một thời tin vào báo đài nhà nước đã sụp đổ nhanh chóng khi sự thật phơi bày, qua việc tráo trở, xuyên tạc và dựng đứng theo cách bốc lửa bỏ tay người của báo đài VN và cả chính miệng của những người đứng đầu TPHN và Chính phủ VN vừa qua.


Nguyễn Thế Thảo

Vì vậy, TP HN đã có những chiêu giải độc, nhưng càng giải càng trúng độc hết sức ngoạn mục. Những chiêu giải độc đó càng chỉ làm cho nhân dân và những người hiểu biết, quan tâm khinh bỉ hơn tư cách của những quan chức nhà nước hiện nay.

Trong cuộc giải độc với các đại diện ngoại giao đoàn về những việc làm khuất tất của TP HN với hai khu đất Tòa Khâm sứ và giáo xứ Thái Hà của Giáo hội Công giáo, Nguyễn Thế Thảo – Chủ tịch UBND TP Hà Nội nói: “Nguyên nhân chính của các vụ việc trên là do một số giáo sĩ mà đứng đầu là Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt đã lợi dụng hoạt động tôn giáo, lợi dụng đức tin và sự thiếu hiểu biết của một số giáo dân, cố tình vi phạm pháp luật; đi ngược lại lợi ích quốc gia, dân tộc và của giáo hội”?

Và: “Liên quan đến việc TP kiến nghị không để ông Ngô Quang Kiệt giữ chức vụ Tổng giám mục địa phận Hà Nội, Chủ tịch UBND TP Hà Nội Nguyễn Thế Thảo nói rõ, đó là do uy tín, tín nhiệm của cá nhân ông Kiệt đối với nhân dân Thủ đô, thậm chí đối với cả giáo dân đã không còn nữa. Ông Kiệt đã thiếu tôn trọng và hợp tác với Chính quyền để tìm giải pháp thích hợp, có những lời lẽ thách thức Nhà nước, có những phát ngôn xúc phạm đối với đất nước, dân tộc, coi thường vị thế của đất nước và tư cách công dân Việt Nam”.

Những thông tin trên báo SGGP và TTXVN, người ta càng thấy rõ hơn tính cố chấp và bất chấp của quan chức Hà Nội. Lối áp đặt, dựng chuyện ngậm máu phun người của họ không hề có thay đổi, không hề có chút nào là ân hận lương tâm, cũng không hề có chút nào là liêm sỉ của một con người, chưa nói đến tư cách của một trí thức.

Nếu ông Nguyễn Thế Thảo nói “Ông Ngô Quang Kiệt đã lợi dụng tôn giáo, lợi dụng đức tin và sự thiếu hiểu biết của một số giáo dân, cố tình vi phạm pháp luật….” thì chưa đủ, sao không nói thêm rằng: "Ông Ngô Quang Kiệt cũng đã lợi dụng ngay sự thiếu hiểu biết của các giám mục, các linh mục tu sĩ và các giáo dân, cố tình vi phạm pháp luật. Thậm chí còn kích động kéo theo cả HĐGM Việt Nam, và kéo theo luôn một số các vị lãnh đạo các quốc gia và các tổ chức yêu nhân quyền trên thế giới về phe mình. Hơn thế còn lợi dụng các tổ chức bảo vệ nhân quyền và cả trăm cộng đồng yêu chuông tự do hòa bình trên thế giới thắp nến cầu nguyện cho công lý và những cuộc dàn áp dã man tại Việt nam?

Khi ông Thảo dám bừa bãi phát ngôn rằng "Ông Ngô Quang Kiệt thiếu tôn trọng và hợp tác với chính quyền để tìm giải pháp thích hợp..."? Ông Thảo đang phơi bầy cách phũ phàng sự dối trá của chế độ CSVN và của UBND Hà nội!. Chính các ông Thảo và UBND Hà nội mới là những người thiếu tôn trọng và hợp tác, vì sự việc đang trong giai đoạn đối thoại để giải quyết thì các ông đã tự ý làm vườn hoa nhanh hơn ăn cướp rồi. Cái sai của Đức TGM Ngô Quang Kiệt là ở chỗ không để cho các quan tham chia chác 2 khu đất mà lại đưa đến giải pháp không thích hợp là bị biến thành 2 vườn hoa một cách bất đắc dĩ.

Câu hỏi then chốt: "Giữa TGM Ngô Quang Kiệt và ông Nguyễn Thế Thảo cũng như hàng ngũ quan chức VN hiện nay, ai không còn uy tín, ai không còn được tín nhiệm?"

Tổng GM Ngô Quang Kiệt, người đã nguyện hi sinh phấn đấu suốt đời, quên bản thân mình cũng như tất cả của mình để cho hạnh phúc của nhân thế và tình yêu Thiên Chúa. Những sự hi sinh đó, được khấn thề một cách trọng thể và được hàng triệu con mắt theo dõi, giám sát. Chưa có một thông tin cá nhân nào phủ nhận được những hi sinh to lớn của TGM Ngô Quang Kiệt từ những ngày học hành và bươn chải lo cho từng giáo dân nơi miền biên viễn khó khăn xa xôi đến những ngày làm TGM Hà Nội.

Chưa có ai dám nói về tư cách của Ngài trong tất cả những sinh hoạt như những quan chức Hà Nội và của VN hiện nay. Đó là sự trong sạch, sự hi sinh và cống hiến cho những nhu cầu thực tế của người dân, hướng dẫn họ, giúp đỡ họ hướng đến những điều thiện và xây dựng cuộc sống bình an về vật chất và ngay cả trong tâm hồn.

Ở TGM Ngô Quang Kiệt, không hề có bè cánh, có ekip nào để làm tổn hại đến lợi ích của đất nước, của nhân dân. Ông không có dự án, không có rút ruột ngân sách nhà nước, tiền dân vào túi nhà mình. Ông không có việc mua quan bán chức, không có việc tham nhũng, không có chuyện nói trước nhổ sau… như quan chức Hà Nội.

TGM Ngô Quang Kiệt không hề có việc quên đi những nhiệm vụ của mình là phục vụ cộng đồng nhân loại, không hề có việc coi nhân dân như cỏ rác, coi những nguyện vọng của nhân dân là chuyện xa lạ với mình như các quan chức HN và VN hiện nay.

TGM Ngô Quang Kiệt đã coi hạnh phúc, bình an của người dân là của mình, chấp nhận như “chiên giữa bầy sói” để bênh vực và hành động cho công lý, cho hòa bình với nỗi đau đớn sâu sắc. Ông cũng cảm thấy nhục nhã khi đi ra với thế giới, bị hành xử và coi khinh bằng những hành động và cái nhìn coi thường người Việt Nam. Những thái độ coi khinh đó của cộng đồng thế giới không phải là không có cơ sở.

Hãy nhìn Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng thăm Úc châu vừa qua để biết.

Tự hào gì, khi Thủ tướng một đất nước mà đến đâu cũng bị chính những người dân của mình, chính những đồng bào của mình phản đối dữ dội? Thậm chí, một Thủ tướng, một Chủ tịch nước khi đi thăm một đất nước có đông đảo bà con mình ở đó lại phải chiu cửa hậu vào thì tư cách đất nước ở đâu mà đòi kêu là “vinh dự, vinh quang”?

Tự hào gì, khi một đất nước có thủ đô được lãnh đạo bởi một người mà nhân dân Thủ đô đã yêu quý ông tặng cho ông danh hiệu là “Ông Nguyễn Phế Thải”?
Tự hào ở đâu, khi mà một hệ thống pháp lý đổi trắng thay đen một cách trắng trợn. Theo lời kêu gọi của chính từ miệng đảng cộng sản, những nhà báo đấu tranh chống tham nhũng, những quan chức đấu tranh chống tham nhũng đã vào tù? Những kẻ tham nhũng lại ung dung bước ra khỏi nhà tù để trả thù những người nhẹ dạ cả tin theo đảng tranh đấu?

Đấu tranh chống tham nhũng là chống đảng, chống nhà nước, vì hệ thống này đã mục ruỗng tận căn? Nó gắn liền với tham nhũng, độc tài và độc quyền, nhằm bảo vệ tập đoàn thống trị tham nhũng hiện nay.

Người đứng đầu chính phủ ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã từng nói: “Tôi yêu nhất, quý nhất là sự trung thực và tôi cũng ghét nhất, giận nhất là sự giả dối” . Vậy mà chính ông đã không đủ dũng khí để nói thật khi nói về TGM Ngô Quang Kiệt. Trái lại, vẫn cứ một giọng điệu hùa theo những người chuyên nghề gian dối như ông CT Thảo? Ông có yêu sự trung thực không khi chính ông đã không trung thực? ông có ghét sự giả dối không khi chính ông đã giả dối?

Vậy mà Nguyễn Thế Thảo vẫn cố nói lấy được cho rằng TGM Ngô Quang Kiệt không còn uy tín, không được tín nhiệm?

Thử xem, Ông Nguyễn thế Thảo đứng ra kêu gọi nhân dân Thủ đô Hà Nội đứng bên cạnh ông trong một chính sách, một phong trào nào đó mà không trả tiền, chứ chưa nói đến là nguy hiểm đến tính mạng của dân, thì có được 20 người dân sát cánh bên ông hay không?

Còn TGM Ngô Quang Kiệt, chỉ một lời nói, có thể quy tụ hàng vạn, thậm chí cả chục vạn đồng bào công giáo và không theo công giáo đứng bên cạnh mình, sẵn sàng xả thân. Hiện tượng đó nói lên điều gì?

Ai là người có uy tín và ai là người không chỉ mất uy tín và còn cả sự liêm sỉ cần có? Tự những người dân trả lời điều này.

Vừa qua, chỉ có thể kết tội TGM Ngô Quang Kiệt đã làm mất mặt hệ thống nhà nước bằng cách bóc trần bộ mặt của họ, nhất là hệ thống báo đài ăn tiền của dân để phản bội lại chính người dân đang cần sự thật và công lý.

Qua chừng đó thôi, đủ biết ai không còn uy tín để đứng lại ở Hà Nội.

Ông Thảo đừng nhận xằng vơ bậy vào mình những điều không có thực, xin ông Chủ tịch bộ mặt Thủ đô đừng có ngậm máu phun người những chuyện mà ai cũng biết. Khi thiên hạ rõ bộ mặt thật của ông, thì một ngày không xa ông cũng sẽ bị vùi vào chỗ nào đó như một đồ phế thải. Ngay cả đồ phế thải còn có thể dùng tái chế, nhưng khi nó trở thành độc hại thì người ta chôn nó đi không thương tiếc.

Song Hà



Lá thư của một cán bộ cộng sản từng công tác nước ngoài...
La Mạnh Dũng

Kính gởi:

Chủ Tịch nước Nguyễn Minh Triết
Thủ Tướng Chính Phủ Nguyễn Tấn Dũng
Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh


Buổi chiều ngày 19/9, sau cái hôm mà UBND Tp Hà Nội huy động lực lượng từ 4 giờ sáng để khẩn trương xây dựng công viên cây xanh trên khuôn viênToà Khâm Sứ cũ, lúc đó tôi vẫn còn ở California, xôn xao, căng thẳng, bức xúc từ cộng đồng người Việt, và tin tức từ bên nhà, đâu đâu cũng đồn thổi lên sắp xảy ra vụ Thiên An Môn thứ hai nhưng ở Hà Nôi. Nhóm chúng tôi 8 người đều là những người Việt đang học và làm việc ở California, ngoài tôi là cán bộ đi công tác và một anh bạn đang giảng dạy tại đây, còn lại hầu hết là số anh em trẻ từ VN qua đang làm nghiên cứu sinh ở hai đại học danh tiếng Berkeley và Stanford, Chúng tôi tuyệt đối không tin là sẽ có bất cứ vụ việc tương tự như Thiên An Môn lại có thể sẽ xảy ra tại VN, chúng tôi không tin vi bản chất hiền hoà của mỗi con người Việt Nam, nhà nước VN là nhà nước pháp quyền, và xã Hội VN hôm nay là xã hội mở, văn minh hội nhập với thế giới, mọi việc giải quyết đều dựa trên cơ sở có tình có lý. Cho xe tăng nghiền nát sinh viên ở quảng trường Thiên An Môn của chính quyền TQ ngày 4 tháng 6 năm 1989 là vết nhơ muôn đời mà bất cứ người Trung Quốc nào sống ở chính quốc hay sống ở hải ngoại đều cúi đầu xấu hổ không muốn nhắc tới.

Ngay buổi tối hôm đó chúng tôi tập hợp cả nhóm tại căn hộ nhỏ của anh bạn ở khu vực trường Berkeley, mỗi người mỗi laptop, chúng tôi chia nhau nhanh chóng nắm bắt vô số thông tin từ nhiều nguồn khác nhau, mạng báo chí, đài truyền hình, đài phát thanh trong nước, ngoài nuớc, tư liệu lịch sử, tài liệu pháp lí và nhất là hàng trăm tin ảnh, video clip từ các blog. Thành thật mà nói là ở đây chúng tôi có phương tiện và điều kiện thuận lợi, dễ dàng truy cập vào các trang mạng nắm bắt thông tin và kiểm chứng, bên cạnh đó là thư viện đầy đủ tư liệu cho chúng tôi tham khảo.

Lật lại toàn bộ diễn tiến đã và đang xảy ra chúng tôi đều không tin vào mắt mình, vào tai mình, chúng tôi hết sức thất vọng về cách hành xử lạ lùng của Đảng bộ và chính quyền Hà Nội trong suốt diễn biến tại Toà Khâm Sứ và Giáo xứ Thái Hà.

Chúng tôi nhận định:

• Rõ ràng UBND Tp Hà Nội đã không có bằng chứng và văn bản pháp lý nào đủ sức thuyết phục chứng minh nhà đất ở 178 Nguyễn Lương Bằng và 42 Nhà Chung là thuộc diện Nhà Nước quản lí; ngược lại, với tất cả nguồn gốc và bằng chứng pháp lí mà DCCT Thái Hà và Toà Giám Mục Hà Nội có được thì theo luật đinh họ là sở hữu chủ nhà đất này. UBND Tp Hà Nội đã thiếu khiêm tôn và khôn khéo để giải quyết vụ việc êm thắm ngoài cái hàm hồ cưỡng bách của kẻ mạnh. Trong trường hợp này vai trò của Mặt Trận Tổ Quốc đâu rồi?

• Đùng một cái, UBND tp Hà Nội khẩn trương xây dựng hai công viên trên 2 phần đất đang tranh chấp nói trên đơn thuần chỉ là hành động đối phó của UBND Tp Hà Nội, mà dư luận ai cũng biết bởi vì nó chưa hề có trong thiêt kế quy hoạch trước đây của sở quy hoạch kiên trúc thành phố, hành đông nó lộ rõ cái phản ứng hạ cấp của một số cán bộ chủ chốt tham lam hủ hóa "nuốt không trôi thì đạp đổ" "ăn không được thì nhổ nước miếng".

• DCCT Thái Hà và Toà TGM Hà Nội thừa hiểu rằng họ không thể đòi cái Nhà Nước không thể trả, họ hiểu rất rõ rằng Nhà Nước rất sợ hiệu ứng domino. Như vậy tại sao họ vẫn kiên trì đòi? Có thể đây là một động thái, một bước khởi đầu cho một toan tính căn bản khác, nhưng đó chỉ là dự đoán, chưa có một bằng chứng nào để khẳng định, nhưng cái ý định ngăn chặn mọi mưu toan tư nhân hóa, chia năm xẻ bảy linh địa của họ thì rất rõ. Có thể họ đã biết tỏng tong tong là miếng đất vàng của họ đang nằm trong tầm ngắm, trong toan tính chia năm xẻ bảy, tư nhân hóa của cán bộ đương chức đương quyền ta. Cái đó thì nhân dân ai cũng hiểu, vì nó xảy ra hàng ngày hàng giờ trên khắp đất nước từ thành thị đến thôn quê. Có thể đó là nguyên do tại sao hàng nửa thế kỷ, qua bao đời UBND tp Hà Nội quản lí, cả hai miếng đất gần như bỏ hoang phế chẳng được sở nào cơ quan nào quy hoạch xây dựng công trình công ích. Giáo dân Công Giáo Hà Nội không muốn linh địa của họ biến thành chỗ ôn ào ăn chơi hoặc biến thành nhà cửa, tài sản riêng tư của các quan tham. Cho nên tôi tin rằng nếu Đảng Bộ và UBND Hà Nội bớt tham, bớt trịch thượng, vì lợi ích của nhân dân thành phố Hà Nội, đề nghị với giáo quyền Hà Nội là "Nhà Nước và cộng đồng giáo dân Công Giáo cùng làm" cùng xây dựng công trình công ích, như bệnh viện, trường học, công viên… đất thì vẫn đất của Công Giáo Hà Nội, công trình là của Nhà Nước và lợi ích là của Nhân Dân thì 99% vụ việc có thể thu xếp được, vui vẻ cả làng. Chắc chắn không phải dùng hạ sách để lại hậu quả nghiêm trọng như ngày hôm nay.

• Việc làm ngơ không ngăn chặn, không bảo vệ, không truy tố bắt giam ngay những kẻ đầu trộm đuôi cướp phá quấy, làm ô uế bàn thờ tượng Chúa Mẹ, đền thánh tại nơi vùng đất đang tranh chấp ở Giáo Xứ Thái Hà, là đồng loã, bao che cho hành vi phạm pháp, lăng nhục tôn giáo.

• Việc UBND Tp Hà Nội cho tiến hành xây dựng trên phần đất 42 Nhà Chung, 178 Nguyễn Lương Bằng, những phần đất đang tranh chấp, là vi phạm nghiêm trọng luật pháp nước Cộng Hoà XHCN Việt Nam, và theo luật định, bất cứ công trình nào xây dựng trên đó đều thuộc chủ sở hữu miếng đất.

• Việc khẩn trương huy động lực lượng khống chế trấn áp, thực hiện hành vi trong bóng tối, cấm quay phim chụp hình chính là sử dụng bạo lực, sử dụng yếu tố bất thần, sợ hãi, che dấu dư luận quần chúng, hành động này chỉ có thể gọi là hành động của kẻ cướp, nó biểu lộ cái bất chính và yếu kém của Đảng bộ và UBND tp Hà Nội.

• Sử dụng hệ thống truyền thông báo đài bất cập, cắt xén, trí trá để áp đặt, bôi nhọ, xuyên tạc là cách làm ấu trĩ, bất nhân, là coi thường sự thật, coi thường nhận thức của nhân dân.

Hậu quả không đơn giản chỉ là công trình xây dựng theo toan tính cuối cùng vẫn bi coi là tài sản của Cộng Đồng Giáo Dân Công Giáo Hà Nội, mà hậu quả vô cùng nghiêm trọng, ảnh hưởng sâu rộng, chính là:

• Đẩy một cộng đồng ít nhất hơn 6 triệu người dân, thành một khối đoàn kết sát cánh chưa từng có thành kẻ đại địch của Đảng và Nhà Nước, mà đằng sau họ là một cộng đồng hơn một tỉ người, một giáo hội có ảnh hưởng tinh thần có thể nói nhất thế giới, có giới trí thức hùng mạnh nhất, một tổ chức chặt chẽ, đoàn kết nhất, một giáo hội có sức mạnh luân lý và giáo dục sâu rộng bao trùm thế giới nhất. Và phải luôn nhớ rằng đầu mối đưa đến của sự sụp đổ toàn bộ khối Đông Âu và Liên Xô năm 1989 chính là từ sự ủng hộ của Giáo hội Công Giáo Roma này!

Khi dân không chấp nhận số phận cũ nữa…

• Đánh mất lòng tin của hơn 80 triệu dân vào Đảng và Nhà Nước, khi toàn bộ hệ thống truyền thông báo đài được Đảng chỉ đạo xuyên tạc, bôi nhọ, chụp mũ, cắt xén bị nhân dân cả nước phát hiện, lật tẩy lộ rõ cái hệ thống truyền thông của chúng ta chỉ là một tập hợp trí trá, xu nịnh và bất nhân.

• Bị cộng đồng và nhân dân trên thế giới đánh giá và lên án là ngu dốt và áp bức, đánh mất trầm trọng uy tín của Đảng và Nhà Nước VN trên chính trường quốc tế.

Ngược lại, thành quả của Giáo Dân Công Giáo Hà Nội sau sự kiện Toà Khâm Sứ và Thái Hà là gì?

• Ngăn chặn được mưu đồ cướp đất của hàng ngũ cán bô hủ hóa;

• Lật tẩy được bộ mặt bất chính, tri trá của hệ thống truyền thông cho toàn thể nhân dân cả nước biết;

• Được Nhà nước huy động toàn bộ lực lượng xây dựng cho hai công viên biến 2 khu vực nhếch nhác, lãnh địa của dân chích choác, tội phạm thành hai khuôn viên đẹp cho Toà Giám Mục Hà Nội và Giáo Xứ Thái Hà, TGM và Giáo xứ Thái Hà chỉ cần phá dỡ bức tường ngăn cách, làm hàng rào bằng những khóm hoa, cây kiểng thi tha hồ mà đẹp, các thầy, các sơ có chổ thư giãn, các giáo dân sau lễ có chổ cho vui chơi giải trí. Tôi dám chắc là ngay sau khi UBND Hà Nội xây dựng hoàn chỉnh hai công viên xong, cả giáo phận Hà Nội sẽ tổ chức lễ Tạ Ơn, cảm ơn Chúa và Mẹ đã soi sáng cho những kẻ lầm đường lạc lối biết hối cải mà cố công xây dựng ngày đêm để làm việc đền tội.

• Và trên hết là gắn kết được một khối đoàn kết trên dưới như một, tin tưởng tuyệt đối vào sự quan phòng của Chúa và Mẹ.

Là viên chức được nhà nước thường xuyên cử đi công tác nước ngoài, cùng với những người đang nghiên cứu khoa học, được xem là thành phần trí thức trẻ được bạn bè anh em các nước đang công tác như tôi hoặc đang làm nghiên cứu sinh tại Mỹ đều quý nể, chúng tôi luôn tin tưởng và tự hào vào sự sáng suốt và bản lãnh của Đảng và Nhà Nước. Chúng tôi khẳng định đằng sau tất cả những diễn tiến gây hậu quả nghiêm trọng này nhất định phải là do thế lực thù địch nước ngoài đang ẩn nấp trong hàng ngũ cán bộ của chúng ta với âm mưu thâm độc xúi giục phá hoại hoặc do lũ tham quan lũng đoạn, âm mưu chia năm xẻ bảy vùng đất vàng đó. Dĩ nhiên chúng ta không loại trừ cái âm mưu thâm độc này có thể là từ người anh em phương Bắc cố tình đánh lạc hướng, làm rối ren, xáo trộn khối đại đoàn kết dân tộc ta đễ bề thôn tính hai quần đảo Trường Sa, Hoàng Sa.

Đảng và Nhà Nước cần khẩn trương nhận khuyết điểm, trả lại công lý cho người bị hại, truy cứu nghiêm khắc trừng trị bọn tay sai, bọn cán bộ hủ hóa, chấn chỉnh cơ cấu cán bộ để lòng dân tin tưởng, nhanh chóng phục hồi uy tín, phục hồi sức mạnh khối đại đoàn kết dân tộc, cùng lòng phát triển kinh tế ứng phó với nền kinh tế đang lạm phát phi mã, ổn đinh quốc phòng sẳn sàng đối phó với âm mưu thôn tính của người anh em phương Bắc và những thế lực thù địch khác.

Mong thay!

Trong lúc viết những dòng chữ này, tôi đang ở Hà Nội, ngay trên phố Nhà Chung, bên cạnh hai đứa con nhỏ ngơ ngác sợ hãi, trước mắt chúng tôi là rừng người từ các nơi đổ về tràn ngập phố Nhà Chung, họ thành kính, thiết tha hát vang "….lạy Chúa từ nhân… hãy dùng con như khí cụ bằng an của Chúa…đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem công lý vào chốn lao tù…." Thú thật tôi không tin vào sự thành kính an hoà đó, tôi cảm nhận được phía dưới lời kinh Hoà Bình vang vọng cao vút đó là sự phẫn uất bị dồn nén, sự sôi sục đang càng giờ càng hội tụ trong đám đông trùng trùng đó.

Bất giác tôi rùng mình.

Hà Nội ngày 23/9/2008
La Mạnh Dũng, VVNTT


Nguồn: VietCatholic News
http://vietcatholic.net/News/Html/59370.htm

No comments: