Monday, September 22, 2008

Khi niềm tin chưa chết.

Lê Hùng Bruxelles.


Hai chữ « niềm tin » có ý nghĩa rất mơ hồ trong hai con người có tâm lý khác nhau. Người nhút nhát thiếu đức tính kiên cường thì thụ động, co cụm, và tiêu cực. Tâm lý nầy đẻ ra số người « ăn đi trước, lội nước đi sau », chỉ muốn kẻ khác đổ mồ hôi cho mình thụ hưởng. Người gan dạ có tính dũng cảm thì sẵn sàng xã thân tranh đấu cho mục đích quần chúng mong muốn. (Trong xã hội Việt nam, nhất là lớp mang danh trí thức và bọn chóp bu Việt Cộng, hiện tại nổi bật hai lớp người mang tâm lý đó). Tôi nghĩ rằng trong hàng chức sắc cao cấp Thiên Chúa Giáo, các Hồng y, các Tổng Giám Mục, Giám Mục và Linh Mục không có thái độ nhút nhát, khiếp sợ vì các Ngài đã có « niềm tin ».


Thử nhìn lại trước thời năm 1975, Việt cộng đã đánh chiếm miền Nam, ngoài việc nhờ khối cộng sản quốc tế yểm trợ súng đạn, chúng ta phải nhận rằng Việt Cộng đã tạo được « niềm tin » trong khối các đảng viên và đồng bào miền Nam thiếu đức tính kiên cường. Đồng bào miền Bắc, ai lại không tin Việt Cộng nói rằng bà con miền Nam Saigon đang đói khát, thiếu ăn, thiếu uống, vì bị Mỹ Ngụy cưóp bóc, nên đã vội vàng theo quân chiếm đóng vào Nam để tiếp tế từng long gạo gói trà. Sự thật ê chề lối tuyên truyền Việt Cộng thế nào, hẳn đồng bào miền Bắc đã nhận thức rõ và người viết chẳng cần bàn thêm.
Trước đây thế giới đã nhầm lẫn tin vào những điều mà bọn phãn chiến được Việt Cộng mua chuộc, quy tội các chính quyền miền Nam Saigon đã đem « voi Mỹ về hiếp chế dân lành ». Nhưng qua hơn 30 năm cai trị, thế giới đã bừng tỉnh và dân cả nước đã sáng mắt thấy Việt Cộng là một tập đơàn « ma nớp », lừa phĩnh và cướp bóc của cải nhân dân !.
Hôm nay các nước tự do ngày càng nhận rõ mọi sự chống đở của Việt cộng trước dư luận trong và ngoài nước, chỉ là những lời phản biện vu vơ, không trả lời được những bằng cớ buộc tội. Cứ lấy vụ toà án bịt miệng cha Nguyễn Văn Lý, vụ công an khủng bố đánh đập giáo dân Thái Hà, xịt thuốc cay vào mặt đàn bà trẻ con và nhứt là tuần qua vụ việc công an đánh ký giả ngoại quốc AP bể đầu chảy máu. Để trả lời cho vụ nầy, phát ngôn viên chính quyền Việt Cộng, Lê Dũng, lên tiếng phản biện cho rằng « không có chuyện đánh ký giả Ben Stocking »! Ăn nói kiểu hồ đồ trước hình ảnh như vậy, chỉ có thú vật không óc mới tin được !


Hơn 30 năm cai trị đất nước, Việt Cộng đã làm thui chột « niềm tin » mọi mặt của nhiều thành phần quần chúng, kể cả công chức, bộ đội, công nhân, và những người từng là đảng viên quan trọng của đảng. Nhìn chung, mọi người thấy rất rõ sự đoàn kết giữa đảng viên với nhau đã nứt mẻ, giữa nhân dân với nhau đã nhiều đố kỵ trầm trọng. Những cuộc múa may hôm nay tại khu đất Thái Hà của công an và côn đồ do Việt Cộng dàn dựng chỉ là sự hù dọa chống chế để chờ thời gian chính quyền và đảng tìm cho ra một lối thoát. Đây chỉ là sự ngăm nghe miễn cưởng, kiểu dọa con nít, chứ không phải là một chiến thuật vĩnh viễn trong một chế độ pháp trị. Mỗi khi đuối lý, Việt Cộng chỉ áp dụng chiến thuật « kêu qua mời lại » các giám mục, tu sĩ và giáo dân « lên quận làm việc » để dằn mặt nhân dân. Chuyện ông phó thủ tướng Trương Vĩng Trọng đến « tham quan » chiến trường Thái Hà đủ nói lên chuyện « cù cưa » mà Việt Cộng đang câu giờ để nói chuyện với Giáo Hội và Giáo dân. Thâm ý của Việt Cộng hiện thời là đợi đến trung tuần tháng 11/2008, sau cuộc bầu cử Tổng Thống tại Mỹ hầu có phản ứng thuận tiện hơn.Vì vậy hôm nay Việt Cộng chỉ tăng cường lớp thanh niên Hồ Chí Minh trong sắc phục mầu xanh đến gây rối loạn các buổi cầu nguyện của Giáo dân, chứ không dám ra tay làm mạnh như thuở nào. Nhưng đó cũng là một sự tính toán sai lầm của Việt Cộng. Tình trạng Thái Hà giữa chính quyền và Giáo Hội ngày càng không tìm ra lối thoát và hiển nhiên sự kiện nầy không thể kéo dài mãi mà phải có thời gian dứt điểm và kết cục, nghĩa là cuộc cách mạng xã hội Việt Nam ắt phải xẩy ra.


Đức Giáo Hoàng Jean Paul ll đã nói câu bất hủ : « Nếu cần, tôi sẵn sàng cởi áo Giáo Hoàng để về Balan chiến đấu với cộng sản ». Có gì trong câu nói đó nếu không phải là niềm tin mãnh liệt sự tất thắng Thiên Chuá của nhà lãnh đạo Giáo Hội hoàn cầu? Trong lời nói nầy, đức Giáo Hoàng không dùng hai chử « cầu nguyện » để khuyên nhủ con cái Chuá, mà Ngài lại dùng hai chữ « chiến đấu » đủ nói lên ẫn ý của Ngài trong cuộc khôi phục Công lý và Tự do cho nhân loại. Dụng ý hai chữ « chiến đấu » đã làm cho thế giới thiết kế một xã hội mới, cho người Thiên chúa giáo biết quây quần bắt tay nhau kiên trì và cầu nguyện liên lĩ. Qua lời nói của Ngài, cả thế giới yêu chuộng công lý và tự do đã làm cho khối cộng sản toàn cầu sụp đổ.


« Chiến đấu » là cách mạng, là có thể gây ra máu chảy thành sông và người chết chất thành núi. Nhưng cuộc « chiến đấu » của đức Giáo Hoàng Jean Paul ll, ngay trên đất quê hương của Ngài trong lúc đang nằm dưới bàn tay của ông Chủ Tịch thoát thân từ Quân đội, tướng Jaruzelski, tương đối đã không xẩy ra nhiều thảm khốc nhân dân. (Xin nhắc lại từ năm 1981 khi ông Walesa cầm đầu nghiệp đoàn công nhân Solidarité nổi dậy đòi quyền mức sống tối thiểu. Liên Sô Viết đã hăm dọa cho quân đội đến đàn áp, và tướng Jaruzelski chủ tịch đảng đã ra lệnh thiết quân luật toàn quốc. Tuy nhiên, các cuộc đình công trong ôn hoà vẫn tiếp diễn cho đến 1989, buộc tướng Jaruzelski phải mời người trong nghiệp đoàn, ông Tadeusz Mazowiecki, làm thủ tướng liên hiệp. Tình hình Balan biến chuyễn mau lẹ và đến năm 1990, tháng 12, nhân dân đã bầu anh thợ máy truyền tin Waleça, -chiếc bóng của Giáo Hoàng Jean Paul ll-, làm tổng thống đầu tiên của Cộng hoà Balan). Vì sao ? Việc nầy chỉ có thể giải thích là trong nước Ba Lan các vị Tổng Giám Mục, Giám Mục và Giáo Dân đã được ánh sáng Chúa soi sáng, cùng nhau tề tựu sau lưng ông Thợ Máy Waleça để sẳn sàng « chiến đấu » cho Tự Do và Công Lý, niềm tin mãnh liệt của Giáo Hội Công Giáo.


Nay nhìn lại quê hương chúng ta về các cuộc cầu nguyện tại Dòng Chúa Cứu Thế Thái Hà, như tôi đã trình bày trong các bài viết trước, cũng là cuộc tranh thủ cho Tự Do và Công Lý thuộc về Luân Lý. Cuộc tranh đấu nầy đã mớm đầu một cuộc cách mạng xã hội, nó có thể trở thành những cuộc bạo động tương tự cuộc cách mạng Pháp 1789. Xưa kia, trong các nước Âu Châu, chỉ có nhân dân Pháp nổi dậy lật đổ được chế độ hà khắc quân chủ, nhưng nay DCCT, ngoài sự ủng hộ của nhân dân trong nưóc, còn có sự hổ trợ tích cực của tất cả các nhà dòng trong hệ thống DCCT trên toàn thế giới. Nhà dòng Chúa Cứu Thế không muốn dẫm chân lên hàng Giáo phẩm Việt Nam đang cầu nguyện cho Tự Do Tôn Giáo và để nhà cầm quyền Việt Cộng thức tỉnh trả lại những lạm dụng bất công, những đất đai cơ sở cho Giáo Hội. Khi Nghiệp đoàn Solidarité của Balan tranh đấu cho quyền sống dưới một chính quyền cộng sản thuộc khối Liên Sô Viết, thì DCCT đã tranh đấu cho Công Lý và Tự Do dưới quyền của bàn tay Việt Cộng. Balan đã thắng cuộc, thì không thể nào Việt Nam thua cuộc. Đó là viễn kiếng mà DCCT đã thấy trong cuộc « tranh đấu » hôm nay.
Qua tin tức báo chí và diễn đàn, thì tối ngày 21/09/2008,Việt Cộng lại sai Công An vào Tu Viện DCCT Thái Hà để kiểm soát số nhân khẩu. Thật là chuyện buồn cười, vì khi giao dân từ khắp nới đã đổ về Hà Nội ngày càng đông đảo, thì chuyện kiểm soát hộ khẩu tại DCCT cũng bằng thừa. Nếu Việt Cộng muốn biết thì tất cả những người dân đang hiện diện trong giáo khu Thái Hà đều không có trong sổ nhân khẩu DCCT, đâu cần phải khám xét mất thì giờ và tốn tiền công quỷ ! Nhưng đây cũng là một chuyện « khủng bố tầm thường » đối với kẻ có tâm lý nhút nhát, co cụm. Chuyện thật là cuộc cầu nguyện tại Thái Hà hôm nay đã đi ra ngoài sự sợ hãi của người Công Giáo mà Việt Cộng đã đề xướng. Giáo sĩ và giáo dân đã có niềm tin vào sự tất thắng của cuộc cách mạng tìm Công Lý và Tự do hướng dẫn bới lớp « linh mục trung lưu » toàn Giáo phận Hà Nội. Hẳn các tu sĩ là những người đã có « niềm tin trong Chúa » nay lại được sự hổ trợ của nhân dân và thế giới, thì « niềm tin » đó lại càng mạnh hơn đủ sức tạo ra các tia sáng chọc thủng tất cả mọi bức tường ngăn cản của thế gian.


Nay Giáo Phận Hà Nội, từ đức TGM Ngô Quang Kiệt đến các Giám Mục Địa Phận miền Bắc đã biết rõ mục đích cuộc nổi dậy do DCCT hướng dẫn và hàng trăm « linh mục trung lưu » tham gia nên đã đồng lòng cùng đứng trong luồng gió cách mạng. Bằng chứng là TGM Ngô Quang Kiệt đã công khai tuyên bố : « Tự do tôn giáo là QUYỀN chứ không phải là cái ân huệ XIN CHO » như chính quyền rêu rao. TGM Hà Nội đã gián tiếp nói rằng « chính quyền Hà Nội không bao giờ cai trị theo « luật pháp », đã dối gạt dư luận về phần đất 42 khu phố Nhà Chung. TGM Ngô Quang Kiệt đã dám lên tiếng chê trách ông chủ tịch Đống Đa « nói ra ngoài vấn đề pháp lý » không cư xử nguyện vọng của ít nhất « 15 lá đơn của Toà Tổng Giám Mục Hà Nội và Hội đồng Giám Mục ». Nói khác, toàn thể các chức sắc và giáo dân miền Bắc cầu nguyện cho Tôn Giáo nay đã « sát nhập » với cuộc cách mạng vì Công Lý và Tự Do hướng dẫn bởi nhà DCCT. Cuộc cách mạng sẽ như vũ bão khi các cuộc cầu nguyện của Giáo Dân tại hai Tổng Giáo Phận Huế và Saigon chuyễn về. Vì vậy chúng ta cần biết trước và thận trọng suy xét những lời vu khống và tai hoạ của Việt Cộng sẽ gieo lên đầu các vị Hồng Y, Tổng Giám Mục, Giám Mục, Linh mục và giáo dân khác.


Có gì đơn sơ và tình nghĩa thiết tha cho bằng khi TGM Ngô Quang Kiệt đã thú nhận rằng không bao giờ Ngài mong muốn « tranh chấp với nhà nước. Bằng chứng đó là, như ông chủ tịch có nói đó, trong tờ kê khai của linh mục Nguyên Tùng Cương, lúc đó là quản lý tòa Tổng Giám Mục, có 95 cơ sở. Chúng tôi có đòi cơ sở nào đâu, vì những cơ sở đó thực sự dùng vào những lợi ích chung. Chẳng hạn như cái trường Hoàn Kiếm, chúng tôi không bao giờ nói tới. Bệnh viện Xanh Pôn chúng tôi không bao giờ giám nói tới. Bệnh viện Bài Lao không bao giờ chúng tôi giám nói tới, vì sử dụng vào lợi ích chung. Nhưng khách san Láng Hạ chúng tôi sẽ nói tới, bởi vì sử dụng vào mục đích kinh doanh. Và cái Tòa Khâm Sứ đã thành cái nơi sàn nhảy, đã thành cái nơi kinh doanh buôn bán, đã có cái dấu hiệu buôn bán chia chác để làm cái trung tâm thương mại. Chúng tôi nói tới bởi vì nó rơi vào tay tư nhân thế nên chúng tôi nói, thế nên chúng tôi không tranh chấp với nhà nước. Nhưng chúng tôi nói lên cái tiếng nói của công lý. Bằng chứng cái trường Hoàn Kiếm bên cạnh, chúng tôi có bao giờ dám đòi đâu. Bởi vì nó phục vụ lợi ích chung, các bệnh viện nó phục vụ lợi ích chung. Do đó, chúng tôi xin nhắc lại, chúng tôi rất mong muốn xây dựng một khối đại đoàn kết dân tộc ».


Ngọn gió « tranh đấu » càng thổi về Thái hà trong ngày 21/09/2008, qua bức thư « Phát động của Cha Giám Tỉnh DCCT Saigon ». Một phát lệnh « Tiến chứ không Lùi » như sau :


Kính thưa Anh Em

Với tất cả những gì đang diễn ra tại Hà Nội, ở cả hai nơi Toà Khâm Sứ và Thái Hà, nguy cơ đổ vỡ rất có thể xảy ra và hậu quả không thể lường được. Vì thế, tôi xin anh em, bằng mọi cách chúng ta gia tăng lời cầu nguyện, sao cho nền công lý và hoà bình được sáng tỏ.

Vậy tôi xin:


- Mỗi cộng đoàn Dòng Chúa Cứu Thế hãy làm tuần Cửu nhật kính Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp, gia tăng lần chuỗi Mân Côi.

- Mỗi nhà thờ do anh em Dòng Chúa Cứu Thế coi sóc, hãy tổ chức tuần Cửu nhật kính Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp và lần chuỗi Mân Côi.

- Anh em hãy tìm cách liên lạc với gia đình mình, xin gia đình làm tuần Cửu nhật kính Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp và lần chuỗi Mân Côi.

- Anh em xin các nhóm, các cộng đoàn, các cá nhân những ai có liên hệ thiêng liêng với anh em, làm tuần Cửu nhật kính Đức Mẹ và lần chuỗi Mân Côi.

Chúng ta tin tưởng vào tình thương và quyền năng của Thiên Chúa. Chúng ta tin tưởng rằng Mẹ Maria Hằng Cứu Giúp sẽ cứu giúp chúng ta. Chúng ta cầu nguyện cho Giáo Hội Công giáo Việt Nam, cho Đức Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt, cho Giáo phận Hà Nội, cho Tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam, cho cộng đoàn Dòng Chúa Cứu Thế Thái Hà - Hà Nội và cho dân Chúa Thái Hà.

Xin anh em thu xếp với thời gian nhanh nhất để thực hiện lời yêu cầu này.

Nguyện xin Chúa Kitô Cứu Thế, nhờ lời chuyển cầu của Mẹ Maria Hằng Cứu Giúp, Cha Thánh Anphong, các Thánh Tử Đạo tại Việt Nam ban nhiều ơn lành cho anh em.

Lm. Vinhsơn Phạm Trung Thành, C.Ss.R
Giám Tỉnh

Chính trị có khi cần phải uyễn chuyễn, người lãnh đạo phải xem xét lại hành động thuộc cấp hay cần dập tắt ngay những chủ trương bất lợi. Chuyện gì đang xẩy ra cho Thái Hà và Giáo Dân nếu cứ tiếp tục, Việt Cộng tự đào hầm để chôn chế độ cộng sản, nếu chính quyền trung ương và bộ chính trị không tìm nhanh một biện pháp khác hơn là biện pháp khủng bố của Công An hiện nay. Việt cộng sẽ không thắng nổi cuộc tranh đấu vì Công Lý và Tự Do nầy, bởi lẽ, sức mạnh súng đạn không bao giờ diệt nổi sức mạnh « Niềm Tin », nhất là niềm tin chưa chết nơi người công giáo.


Lê Hùng Bruxelles.

No comments: