Friday, September 26, 2008

Chiến dịch chống Đức Cha Ngô Quang Kiệt một di chứng của bệnh đấu tố thời cải cách ruộng đất

Hồng Nhâm

Đến hôm nay (25/09), mặc dù nguyên văn lời phát biểu của Đức Cha Ngô Quang Kiệt ngày 20/09 vừa qua đã được công luận biết tới, và trò lật lọng đổi trắng thay đen của một số người trong giới cầm quyền ở Hà Nội đã bắt đầu bị phơi bày, nhà cầm quyền Hà Nội vẫn đẩy mạnh chiến dịch mạt sát và mạ lỵ Đức Cha Kiệt lên mức chưa từng có. Từ trưa đến tối nay, các chương trình thời sự trên truyền hình vẫn đả kích Đức Cha Kiệt một cách hết sức gay gắt.

Trong giới công giáo ở miền Bắc, những người có tuổi bắt đầu ôn lại những kỷ niệm cũ và so sánh cách nhà cầm quyền đối xử với Đức Cha Kiệt như những cuộc đấu tố thời cải cách ruộng đất. Bây giờ họ cảm thấy cần sưu tập những sự kiện của thời đó để truyền lại cho con cháu làm kinh nghiệm sống trong xã hội này.

Thời cải cách ruộng đất, người ta dựa vào một số lý luận ngày nay nghe lại thấy rất kỳ cục, thậm chí dựng nên một số sự việc tưởng tượng, rồi vịn vào đấy “đấu tố” một số người bị coi như kẻ thù, không đội trời chung, phải tế sát để xây dựng xã hội tương lai lành mạnh. Ngày nay, người ta lấy một câu nói của Đức Cha Kiệt, cắt xén đi gần hết câu, để quy cho nó một ý nghĩa giả tạo, hoàn toàn trái ngược với ý nghĩa của người nói, rồi dựa vào đấy “đấu tố” liên tục trong nhiều ngày.

Thời cải cách ruộng đất, để che giấu sự nghèo nàn, thậm chí là sự phi lý trong lập luận, người ta khua chiêng đánh trống, cổ động quần chúng la hét như lên cơn đồng thiếp, tạo ra một cơn cuồng say để đánh gục nạn nhân. Ngày nay, người ta sử dụng báo đài để xỉ vả tới tấp, rồi huy động những nhóm người có vẻ như rất thấp kém về óc phê bình lý luận, để la hò: “giết, giết, giết Kiệt” như đã thấy đêm 21 tháng 09 xung quanh nhà thờ Thái Hà.

Thời đấu tố cải cách ruộng đất người ta muốn tạo ra một sự đoạn tuyệt không thể hàn gắn, vì thế phải phá vỡ mọi giềng mối gia đình, mọi quan hệ xã hội: con cái phải đấu tố, phải “mày tao” với cha mẹ, đánh đấm, chà đạp cha mẹ. Hàng xóm, láng giềng phải thành thù địch của nhau, phải reo hò sung sướng khi thấy người kia bị bắn hạ, bị chôn sống. Ngày nay, người ta cũng cố tìm đâu vài “giáo dân” không biết vì ấm ớ một chiều, hay vì lý do gì khác, cũng ra vẻ ta đây lên án chủ chăn của mình. Còn ở trường học, công sở, chợ búa thì vận động quần chúng hằn học với các thành phần công giáo.

Thời đấu tố cải cách ruộng đất, khi đã điên loạn quá rồi, phải dừng lại, thì người ta sửa sai! Nhưng giềng mối gia đình đã bị phá vỡ, sự coi thường đạo đức đã được nâng cao, những giá trị tinh thần bị huỷ diệt, lòng tin đã tan hoang, thì di lụy còn cho tới bây giờ. Rồi ra, người ta sẽ nhận thức được cái phi lý của những lời hô “giết Kiệt”, nhiều người sẽ phải xấu hổ không muốn nhắc lại nữa, nhưng sự đổ vỡ sẽ lâu dài. Nhiều người “trót dại” sẽ không còn thoải mái với cộng đoàn Giáo hội của mình, và nghiêm trọng hơn nữa, với chính lương tâm mình. Trong xã hội, khối đại đoàn kết dân tộc đã bị những chấn thương vì những lý do không đáng có.

Không có gì phải nghi ngờ, chiến dịch chống Đức Cha Kiệt là một hậu duệ đã suy thoái rất nhiều của những vụ đấu tố thời cải cách ruộng đất ở Việt Nam và thời cải cách văn hoá ở Trung Quốc. So với thời cải cách kinh hoàng và thời cách mạng văn hoá long trời lở đất ấy, thì cuộc đấu tố Đức Cha Kiệt chỉ đáng là con hổ giấy. Vấn đề là tại sao lại xảy ra một bước văn minh thụt lùi, và con hổ giấy lại muốn ngo ngoe nhổm dạy, nó không còn làm được những chuyện kinh khiếp như xưa, nhưng tự nhiên ngụy tạo một vài chuyện giả dối, rồi cứ thế gào thét ngày này qua ngày khác; hoặc giả kéo một lũ người bặm trợn nào đó để chửi tục, văng tục ầm ĩ khi các cụ già đang đọc kinh cầu nguyện và đánh đập, khạc nhổ vào các giáo dân hiền lành đang lần hạt và hát thánh ca, đập phá cửa rả nhà thờ, v.v.v…thì hổ giấy vẫn làm được theo một quán tính, một di sản, một di chứng gì đó.

Và bây giờ, thế hệ con cháu đã suy đồi nhiều mà các bậc chuyên nghề đấu tố ấy đang dùng cơn điên loạn chống Đức Cha Kiệt để lấp liếm chuyện gì? Và chuyện gì ấy là cái gì?

Hồng Nhâm

....


Ôn hòa và đường hoàng bước ra khỏi nỗi sợ hãi
Nguyễn Ngọc Huỳnh

Trong những ngày này, có thể nói, chính quyền Hà Nội đang huy động toàn lực để đấu tố và đánh hội đồng Đức Tổng Giám Mục Hà Nội và các linh mục Dòng Chúa Cứu Thế Thái Hà. Người ta đã chẳng ngại sử dụng ngay cả những phương thế đê hèn nhất. Nhiều người tự hỏi: tại sao vậy? Chắc chắn là chính quyền Hà Nội chẳng ưa gì Đức Tổng Giám Mục Hà Nội và các linh mục ở Thái Hà, nhưng tại sao họ phải khốc liệt và tàn ác đến như thế?

Có lẽ những “tội lỗi” tày đình của Đức Tổng Giám Mục Hà Nội và của các linh mục Dòng Chúa Cứu Thế Thái Hà, chính là các ngài đã không biết sợ và các ngài đã bất bạo động.

Hai yếu tố cốt yếu duy trì sự cai trị của cộng sảnsự sợ hãi của quần chúng và bạo lực của những người cộng sản. Hơn ai hết, chính quyền Hà Nội biết rõ chế độ cộng sản chỉ tồn tại nếu nó duy trì được hai yếu tố đó. Các chính sách của cộng sản, như thực tế cho thấy, đều có thể thay đổi, nhưng việc bằng mọi giá duy trì sự sợ hãi của dân chúng và sử dụng cái gọi là “bạo lực cách mạng” hay “chuyên chính vô sản”, luôn là chiến lược hàng đầu để duy trì chế độ.

Đức Tổng Giám Mục Hà Nội và các linh mục Dòng Chúa Cứu Thế Thái Hà nói riêng, và toàn thể Tổng Giáo Phận Hà Nội nói chung, đã đường hoàng bước ra khỏi nỗi sợ hãi thâm căn cố đế. Và điều đó đã gây ra một cơn hoảng loạn thực sự cho những người cộng sản. Chế độ cộng sản sẽ sụp đổ khi dân chúng không còn sợ nữa. Bởi lẽ chế độ này không được xây dựng trên chính nghĩa và sự thật.

Nhưng chưa hết. Từ ngày cha sinh mẹ đẻ cho đến bây giờ, bản chất của cộng sản là bạo lực. Điều này khỏi cần tranh cãi. Nhưng bạo lực cộng sản sẽ không thể phát huy tác dụng trước sự ôn hoà bất bạo động. Bạn có thể có một cú đấm thật mạnh, nhưng cú đấm đó sẽ trở nên vô nghĩa nếu là đấm vào không khí! Vì thế, những người cộng sản không biết phải làm gì khi đối diện với một khối người có tổ chức, đoàn kết, có kỷ luật, nhưng lại hoàn toàn bất bạo động. Trong hơn một tháng qua, chính quyền Hà Nội đã chẳng ngại dùng đến những phương tiện hèn hạ nhất, thậm chí còn cho cả những đám côn đồ khạc nhổ, chửi bới và thụi đấm các linh mục và giáo dân ở Thái Hà, ngay trước mũi hàng mấy chục công an, chỉ với một mục đích là đẩy các linh mục và giáo dân ra khỏi tư thế ôn hoà bất bạo động. Những gì đang diễn ra tại Toà Giám Mục Hà Nội và tại giáo xứ Thái Hà đã cho thấy rõ chính quyền Hà Nội sợ sự bất bạo động đến mức độ nào.

Do vậy, khi Đức Tổng Giám Mục Hà Nội, các linh mục Dòng Chúa Cứu Thế và cộng đồng giáo dân đường hoàng, ôn hoà và bất bạo động bước ra khỏi nõi sợ hãi thâm căn cố đế, thì nhà cầm quyền thật sự hoảng loạn và lúng túng. Đức Tổng Giám Mục và các linh mục Thái Hà không làm chính trị, nhưng các ngài đã “quản trị” bản thân mình và cộng đồng giáo dân của mình một cách quang minh chính đại, không sợ hãi, chỉ tìm thực thi công lý và sự thật. Và đó là điều đáng sợ đối với những người chỉ biết cai trị bằng bạo lực và bằng mọi giá duy trì sự sợ hãi trong cuộc sống của những người dưới quyền mình.

Vì thế, dưới cái nhìn của chính quyền cộng sản Hà Nội, Đức Tổng Giám Mục Hà Nội và các linh mục Dòng Chúa Cứu Thế Thái Hà bị coi là những người nguy hiểm.

Nhưng cũng chính vì thế, Đức Tổng Giám Mục Hà Nội và các linh mục Dòng Chúa Cứu Thế Thái Hà đang là những công dân đáng kính trọng thật sự của Đất Nước hôm nay.

Hà Nội 27/9/2008
Nguyễn Ngọc Huỳnh

Đọc tiếp:
tiengnoitudodanchu

No comments: