Friday, August 1, 2008

LÀM THẾ NÀO ĐỂ NGƯỜI DÂN KHÔNG CÒN SỢ CHÍNH QUYỀN ĐỘC TÀI

« Bất cứ xã hội nào mà không được soi sáng bởi

những hiền triết, thì sẽ bị lừa gạt bởi những lang băm, quỉ quái. »

( Toute socìété qui n’est pas éclairée par des philosophes, est

trompée par des charlatans.)
– ( Prospectus, 1793)

Chính quyền cộng sản Việt Nam hiện nay là một chính quyền độc tài, lang băm, quỉ quái. Tất cả mọi chế độ độc tài nào cũng dựa trên hai cột trụ chính :
1) Bộ máy công an khủng bố nhằm đàn áp làm cho người dân sợ hãi ;
2) Bộ máy thông tin, tuyên truyền bôi bác sự thật, đánh lạc hướng và ru ngủ dân.


Để đánh sập độc tài, không còn cách nào hơn là làm thế nào để thức tỉnh người dân, để người dân không còn sợ bạo quyền, can đảm đứng lên đòi hỏi những quyền căn bản của mình.

Chính vì ý thức rõ bản chất của chế độ độc tài với 2 cột trụ chính như vừa nói ; Đức Giáo hoàng Jean Paul I I, vừa mới lên ngôi, trở về thăm quê là nước Ba Lan, đang chìm đắm trong chế độ độc tài cộng sản, Ngài không ngần ngạì tuyên bố với dân Ba Lan : « Hãy can đảm ! Đừng sợ xệt ! Và hãy hy vọng ! » Cũng như những nhà đấu tranh cho dân chủ nhân quyền ở Liên sô, nhà văn nhận giải Nobel văn chương năm 1973, ông Soljennytsine, nhà khoa học, cha đẻ của bom nguyên tử Nga sô, ông Sakharov, đã lấy câu châm ngôn Nga làm kim chỉ nam cho cuộc đấu tranh dân chủ, nhân quyền Nga sô : « Một lời nói sự thật nặng hơn quả địa cầu. »

Vì vậy làm thế nào để người dân can đảm đứng lên nói sự thật. Đó chính là làm sập chế độ độc tài. Chúng ta hãy cùng nhau suy nghĩ về phương cách này :

1) Làm thế nào để người dân không còn đầu óc suy nghĩ « Mình chỉ là thần dân để phục vụ chính quyền « ; mà phải nghĩ rằng : « Chính quyền là do dân mà ra ; chính quyền là để phục vụ người dân ; chứ không ngược lại. »

Thật vậy, theo Jean Jacques Rousseau ( 1712-1778), mà tư tưởng cuả ông đã ảnh hưởng rất nhiều trong cuộc Cách mạng Pháp và ngay cả Cách mạng Hoa Kỳ, trong quyển sách Về Hợp Đồng Công Xã hay Những Nguyên Tắc về Quyền Chính trị ( Du Contrat social ou Principes du Droit politique), ông cho xuất bản vào tháng tư năm 1762, thì giữa người cai trị, cầm quyền và người dân có một hợp đồng, một khế ước. Đó là lúc đầu của xã hội loài người, con người sống tự do, tự tại ; nhưng con người ý thức được rằng để chống đỡ với thiên nhiên, thú dữ, để tiến bộ, con người đã hợp đoàn lại ; rồi bầu lên người đại diện của mình, tức người cầm quyền, qua một khế ước, theo đó người cầm quyền phải làm tròn khế ước, hợp đồng, đó là phải bảo vệ sự an ninh và đời sống an lành của người dân ; nếu không, người dân có quyền truất phế nhà cầm quyền, bãi bỏ hợp đồng vì người cầm quyền không giữ đúng lời hứa. Bởi lẽ đó quyền hành của người cầm quyền là đến từ người dân.

Vì vậy quyền tự do bầu cử, ở đây tôi muốn nói đến quyền tự do bầu cử thực sự, chứ không giả dối kiểu « Đảng cử, dân bầu « như ở Việt Nam, và quyền tự do ngôn luận thật sự là 2 cột trụ chính của một nền dân chủ.

Cũng như Bản Tuyên Ngôn Độc Lập Hoa Kỳ 1776 :

« Chúng tôi cho là hiển nhiên những chân lý sau đây : tất cả mọi người sinh ra đều bình đẳng ; Đấng Tạo Hóa ban cho họ những quyền bất khả nhượng ; trong những quyền này có quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc. Những chính quyền được thiết lập lên bởi người dân là để bảo đảm những quyền này ; và quyền hạn của chính quyền là đến từ sự đồng thuận của người dân. Một khi, một chính quyền nào đó đi ngược lại nhiệm vụ trên, người dân có quyền thay đổi hay bãi bỏ chính quyền ấy và thiết lập lên một chính quyền mới, tạo dựng nó lên trên những nguyên tắc và tổ chức nó dưới hình thức thế nào để có thể bảo đảm an ninh và hạnh phúc của người dân. » ( Tuyên Ngôn Độc lập Hoa Kỳ 4/7/1776).

Quan niệm « Vua là Con trờỉ », quyền của vua là do Trời ban hay quan niệm tôn thờ lãnh tụ, lãnh tụ là ông Trời trên trái đất này, nhất ở những nước độc tài hiện nay, là những quan niệm lỗi thời, nó đi ngược lại với những nguyên tắc dân chủ, theo đó quyền tối thượng thuộc về người dân, chính người dân ban phát quyền cho chính quyền và họ có quyền truất phế chính quyền, nếu chính quyền không làm tròn khế ước, hợp đồng đã hứa với dân qua những cuộc bầu cử.

2) Làm thế nào để giới sĩ phu, trí thức không tự biến mình thành công cụ, thành người công chức, chỉ phục vụ chính quyền, học để cố có bằng cấp, để trở thành công chức, vinh thân phì gia, không nghĩ tới người khác, không nghĩ tới dân, không còn tinh thần liên đới, sống xa rời dân, theo tinh thần « trên đội, dưới đạp », trên thì đội bạo quyền để có bổng lộc, dưới thì đạp dân, theo tinh thần « kị húy » và « chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng « .

Thật vậy, nếu chúng nhìn xa và rộng, ở mức độ văn minh, thì văn minh Đông phương, kể cả văn minh Ả Rập, bắt đầu rất sớm, những phát minh lớn bắt đầu từ Đông phương, không những địa bàn, thuốc súng, giấy, máy in, mà ngay cả toán học, chữ viết ( a, b, c), mà người Tây phương đang dùng là bắt đầu từ Đông phương. Nhưng tại sao văn minh Đông phương bị khựng lại, rồi bị Tây phương qua mặt ? Có rất nhiều lý do, trong đó có 2 lý do chính: 1) Đông phương đắm chìm quá lâu trong chế độ quân chủ phong kiến, có thể nói cho tới ngày hôm nay ; 2) Giới sỹ phu, trí thức đã không làm tròn trách nhiệm của mình.

Vì là nói đến hiện tượng chậm tiến, thiếu phát triển về vật chất cũng như tinh thần, tôi chỉ nói đến những nước Đông phương chậm tiến, hoặc về vật chất, hoặc về tinh thần hay cả hai. Những nước Ả Rập, nhất là những nước có dầu hỏa, nhờ tài nguyên thiên nhiên đã trở nên giầu có về vật chất ; nhưng về tinh thần thì vẫn vô cùng chậm tiến, vẫn đắm chìm trong chế độ độc tài quân chủ phong kiến, cha truyền con nối, phẩm trật tối đa, phụ nữ bị khinh rẻ. Chỉ cần đến một vài nước Ả Rập, ra ngoài đường, thấy một ông nào đó ăn mặc có vẻ giàu có, theo sau là một số phụ nữ, là vợ cả, vợ bé của ông nọ, người bị quấn như một khúc vải, chỉ chừa 2 khe nhỏ là 2 con mắt ; chúng ta cũng đã rõ đây là chế độ gì, người phụ nữ được tôn trọng ra sao. Không cần lý luận xa xôi và dài dòng, phụ nữ chiếm ít nhất ½ dân số của một xã hội, nay bị coi rẻ, không được đi học, ra đời, như vậy là ½ nhân tài bị thui chột, tất nhiên sẽ đưa đến sự chậm tiến, ít nhất về tinh thần và giáo dục, còn về vật chất, nếu là một nước có dầu hỏa, thì dù giầu có chăng nữa, cũng là sự giàu có « Trời cho « , không do chính tay mình làm ra.

Tại Á châu, tôi xin nói đến 4 nước chậm tiến là Tàu, Việt Nam, Bắc Hàn và Miến Điện.

Tàu, Việt Nam, Bắc Hàn là những nước còn theo cộng sản. Chế độ cộng sản chỉ là một chế độ phong kiến trá hình trên thực tế. Với chế độ độc tài quân chủ phong kiến, thì vua là con Trời, thay Trời trị dân, cùng với triều đình ; dân phải phục tùng vua và triều đình vô điều kiện. Với chế độ cộng sản thì quan niệm tôn thờ lãnh tụ, tôn thờ đảng, lãnh tụ và đảng không bao giời lầm, dân phải nhất nhất tuân theo. Với chế độ phong kiến thì có cha truyền con nối, ngày hôm nay với chế độ cộng Bắc Hàn cũng vậy, với chế độ cộng sản Cu Ba, thì anh truyền em nói ; đối với chế độ cộng sản Tàu và Việt Nam, nếu chúng ta xem tiểu sử của các ông lớn trong trung ương đảng hay bộ chính trị, thì chúng ta thấy phần đông họ là con cháu của các ông cộng sản lớn trước đây. Nhưng sự khác biệt giữa độc tài phong kiến và độc tài cộng sản đó là : Với chế độ quân chủ phong kiến còn có sự tôn trọng danh dự, nhân phẩm, liêm sỉ ; với chế độ độc tài cộng sản thì chẳng có danh dự, chẳng có nhân phẩm và chẳng có liêm sỉ ; với chế độ phong kiến có sự tôn trọng tinh thần, với chế độ cộng sản, con người chỉ chạy theo vật chất, như hiện tình ở những nước cộng sản đã chúng tỏ, con người có thể làm nên tội ác dễ dàng vì một vài quyền lợi vật chất nhỏ. Với chế độ phong kiến, sự độc tài ở xa người dân, chỉ ở trên trung ương, triều đình ; với cộng sản, sự độc tài xuống tận người dân, ở ngay thôn xóm, với bộ máy đảng, và cộng sản đã biết dùng kỹ thuật, khoa học để củng cố độc tài của mình.

Văn minh đông phương bị khựng lại, rồi bị qua mặt là vì giai tầng trí thức không đóng đúng vai trò của mình, tự biến mình thành công cụ phục vụ triều đình, sống xa rời dân, theo tinh thần « Trên đội, dưới đạp », trọng cái học từ chương, trích câu tầm cú, trọng bằng cấp, chứ không trọng thực tài, có bằng cấp để được triều đình trước đây, và được đảng cộng sản, trọng dụng, hiện nay, để được vinh thân, phì gia, mặc kệ dân, quan niệm : » ta ở dưới một vài người, nhưng ta ở trên cả vạn người », thêm vào đó : » ta yên thân và gia đình sung xướng, sống chết mặc ai ; như vậy là đủ rồi. »

Chúng ta chỉ cần suy nghĩ về vấn đề kỵ húy ở bên Tàu và ở Việt Nam, theo đó người thí sinh có thể viết bất cứ cái gì, ngoài việc động đến triều đình, đến tên mấy ông vua, đây là điều kiện đầu tiên để bài được chấm ; sau đó mới nói đến bài khá hay không ; nhưng khá ở đây cũng là trích cú tầm câu, xa rời thực tế, làm sao được lòng triều đình và các ông giám khảo. Một khi đậu rồi thì về hống hách với dân ; nên mới có câu : « Chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng » là vậy.

Tinh thần này chúng ta có thể nói nó còn kéo dài cho tới ngày hôm nay với chế độ cộng sản.

Tất nhiên ở đây, tôi không vơ đũa cả nắm, Việt Nam vẫn có những người trí thức can đảm như Nguyễn trường Tộ, nhóm Nhân Văn Giai Phẩm và gần đây như Lê chí Quang, Phạm hồng Sơn, Lê thị Công Nhân và nhiều người khác. Tuy nhiên đại đa số là những trí thức , như những người trong 700 tờ báo, 200 đài phát thanh, truyền hình, vẫn còn đầu óc « quị gối khom lưng, bẻ cong ngòi bút của mình để phục vụ bạo quyền », miễn sao có chút bổng lộc, yên thân, yên gia đình.

Độc tài Miến Điện chỉ là độc tài quân phiệt, một thứ độc tài phát xít Hitler. (1)


3) Làm thế nào để bẻ gãy bộ máy tuyên truyền của bạo quyền. Bộ máy tuyên truyền cộng sản hiện nay là bắt chước của Hitler, nhắc đi nhắc lại nhiều lần một sự việc dầu không có, dầu không phải sự thật ; nhưng vì được nhắc mãi, nên dân đã tin là sự thật. Để đối đầu với kỹ thuật đó, chúng ta khuyến khích dân bạo dạn đứng lên tố cáo sự sai trái, can đảm phản bác tất cả những dối trá, không để trong lòng, mà phải nói cho nhiều người biết rõ đâu là phải, đâu là trái.. Hãy cố gắng vận động tối đa kỹ thuật truyền thông hiện đại internet, radio, báo chí, pal talk để chuyển tin tức sự thật giữa những người ngoài nước với người trong nước, giữa những người trong nước với nhau.

Theo một số sử gia và tờ tuần báo Le Nouvel Obervateur của Pháp, khi quân đội Đồng minh vào Bá Linh không những đi kiếm các nhà khoa học Đức mà kiếm cả quyển nhật ký của Goebbells, lý thuyết gia của Đức quốc xã, người đã từng nói câu : « Một sự việc dù không phải là sự thật ; nhưng chúng ta nhắc đi nhắc lại nhiều lần, lúc đầu dân còn bán tín, bán nghi, sau đó dân tin là chân lý. » Nhật ký của Goebbells được viết rất đầy đủ, kỹ lưỡng mỗi ngày, gồm 10 tập dày, được chính ông bảo trì, chăm sóc, bỏ trong những cái rương, quân đội Nga lấy được 9/10, phần 1/10 còn lại được lấy bởi quân đội Pháp, nay được lưu trữ tại kho dự trữ tài liệu của Bộ Ngoại giao Pháp. Phương pháp tuyên truyền của Goebbells không những lập đi lập lại nhiều lần, mà còn đưa ra những bánh vẽ và gây lòng căm thù nơi quần chúng. Căm thù người Do Thái, bánh vẽ thiên đàng thế giới được thống trị bởi Đức quốc xã, người chủng tộc Aryen, một lý thuyết chủng tộc tinh khiết của Hitler trong quyển Cuộc Chiến đấu của tôi ( Mon Combat), lý thuyết hoàn toàn phản khoa học.

Không phải là một tình cờ khi quân đội Liên sô tìm kiếm nhật ký của Goebbells ; ngày hôm nay, nếu chúng ta quan sát tuyên truyền cộng sản và tuyên truyền Đức quốc xã, thì chúng ta thấy nó giống nhau. Phải nói cộng sản đã bắt chước Đức quốc xã, bắt chước Goebbells.

Vì vậy để đương đầu với sự lập lại của cộng sản, chúng ta cũng phải lập lại. Cộng sản lập đi lập lại sự dối trá, chúng ta lập đi lập lại sự thật. Cộng sản lập đi lập lại lòng hận thù, chúng ta lập đi lập lại lòng khoan dung của con người nói chung, của những tôn giáo. Cộng sản chủ trương vô gia đình, vô tổ quốc, vô tôn giáo. Chúng ta hô hào duy trì và làm tốt đẹp gia đình, tổ quốc và tôn giáo.

Chúng ta kiên trì, đừng nản lòng khi nghe cộng sản nói : « Những người chống cộng sản chỉ biết nói, mà không biết làm. » Nói lên sự thật, nói lên tình thương đối với gia đình, quốc gia và tôn giáo, tại sao lại không nói, tại sao không lập đi lập lại. Chính cộng sản Việt Nam mới nên ngừng nói dối,ngừng nói lên những hận thù, nên giải tán 700 tờ báo và 200 đài phát thanh, truyền hình, vứt bỏ những loa phóng thanh mắc ở mọi góc phố bắt dân nghe những lời dối trá, những bánh vẽ, mà dân chán, không thèm nghe. Thêm vào đó chúng ta hãy cố gắng vận dụng tối đa những thuận lợi khoa học truyền thông : báo chí, internet, pal talk, radio v.v…

4) Làm thế nào để bẻ gãy hệ thống công an dọa nạt và đàn áp cộng sản : Đó là phải biết đấu tranh có tổ chức. Một chiếc đũa thì có thể bẻ gãy ; nhưng một bó đũa thì khó bẻ gãy. Dân oan hãy kín đáo liên hệ với nhau, với những người tranh đấu khác, trước khi làm một việc gì, và nên làm đông đảo. Ngày hôm nay điện thoại cầm tay phổ biến. Hãy kín đáo liên lạc, sau đó bất ngờ tụ tập. Và làm thế nào để người dân không còn tâm lý : « Nhà hàng xóm cháy thì mặc kệ ; miễn là nhà ta không cháy « , mà cần phải nghĩ rằng : « Nhà hàng xóm cháy rồi sẽ lây sang nhà ta ; ngày hôm nay kẻ cướp, kẻ ác nhân đến uy hiếp nhà hàng xóm, mà ta không chịu liên đới bảo vệ họ, thì ngày mai kẻ cướp, kẻ ác nhân sẽ uy hiếp chính chúng ta. »

Thật vậy, người dân trong và ngoài nước hãy liên đới đấu tranh với nhau. Người của mọi ngành, mọi nghề, mọi giai tầng, người không cộng sản và người cộng sản phản tỉnh hãy cùng nhau liên đới đấu tranh cho những quyền căn bản của mình. Nên nhớ câu của ông Elie Wisel, giải Nobel Hòa bình năm 1986 :

« Tôi thề không bao giờ im tiếng nếu ở đâu con người còn đau khổ và bị đọa đày. Chúng ta phải nhập cuộc. Trung lập chỉ có lợi cho kẻ đàn áp… Nếu chỉ còn một tù nhân lương tâm bị giam dữ, quyền tự do của chính chúng ta cũng bị đe dọa. Các nạn nhân này họ chỉ đòi hỏi một điều, đó là họ không bị cô đơn ; không bị quên lãng ; rằng khi họ không còn quyền được nói, chúng ta sẽ nói thay họ. Và nếu tự do của họ tùy thuộc vào cuộc tranh đấu của chúng ta, thì ngược lại, tự do của chúng ta cũng tùy thuộc vào số phận của họ. » Chúng ta nên nhớ lời của Linh mục Nguyễn văn Lý : « Tự do hay là chết ". Thêm vào đó, mọi người phải có tinh thần công nghĩa và liên đới công nghĩa. Dù là 1 đồng chăng nữa chúng ta cũng không hối lộ cho kẻ bạo quyền, và mọi người đều phải liên đới làm như vậy. Người Pháp có câu : « Hôm nay chúng ăn cắp của ta một trái trứng, ngày mai nó ăn cắp của chúng ta một con bò. » Đừng thấy việc xấu nhỏ mà cứ làm và tránh không làm dù là một việc tốt nhỏ.

Giới sĩ phu, trí thức Việt Nam hãy hướng dẫn dân trong những đòi hỏi thiết thực của họ trong mọi ngành, mọi nghề, trong việc chống sưu cao, thuế nặng, tiền học cho con em tăng bất ngờ, quá nhiều, giá cả tăng quá cao, bị đuổi đất, cướp nhà. Đừng đòi hỏi người dân phải hiểu thế nào là định nghĩa tự do, dân chủ, nhân quyền, rồi đưa ra luận điệu : « Dân trí Việt Nam còn thấp. » Tự do, dân chủ, nhân quyền đối với người dân, chính là miếng cơm manh áo của họ hàng ngày bị đe dọa, thiếu thốn, cuộc sống của họ bị chèn ép, bóc lột từng giờ. Một nhà tư tưởng đã nói : « Để làm cách mạng thì cần đến giai tầng bình dân. Nhưng để cách mạng thành công, thì cần đến giai tầng sĩ phu, trí thức. « Giai tầng sĩ phu trí thức hãy nhận lấy trách nhiệm của mình là hướng dẫn, dìu dắt dân, thay vì đổ lỗi cho họ.

Dân tộc Hoa Kỳ cách đây cả hơn 200 trăm năm đã đứng lên đòi hỏi những nhu cầu thiết thực, như chống việc chính quyền đô hộ Anh tăng giá tem cò gửi thư, tăng thuế trà, rồi được hướng dẫn bởi giai tầng sĩ phu trí thức Hoa kỳ, nên cuộc cách mạng Hoa Kỳ 1776 đã thành công. Gần đây các dân tộc Nga Sô và Đông Âu đã can đảm đứng lên đấu tranh cho những nhu cầu thiết yếu của mình và đã được hướng dẫn bởi giới sĩ phu, trí thức, nên các cuộc cách mạng dân chủ, nhân quyền ở Nga Sô và Đông Âu đã thành công.

Người dân Việt, nhất là giới sĩ phu, trí thức Việt, hãy noi gương dân tộc.Nga sô, Đông Âu, nghe lời Đức Giáo hoàng Jean Paul I I, « Hãy can đảm ! Đừng sợ xệt ! Và hãy hy vọng ! »

Hãy can đảm đứng lên đấu tranh cho những quyền căn bản của chính minh ! « Đừng nghĩ rằng mình sinh ra là để phục vụ chính quyền ; mà chính quyền được chính người dân thiết lập ra để phục vụ dân. Một khi chính quyền đó không làm tròn nhiệm vụ được dân trao phó, thì người dân có quyền bãi bỏ chính quyền đó, để thiết lập nên một chính quyền mới. (2)

Paris ngày 28/07/2008

Chu chi Nam

________________________________________________________________
(1) Xin xem thêm Độc tài cộng sản và độc tài phát xít trên http://perso.orange.fr/chuchinam/

(2) Xin đọc thêm những bài về dân chủ, nhân quyền trên cùng trang web.

No comments: